Tiểu Thư Luôn Nói, Người Người Bình Đẳng

Chương 7



Hôm đó hắn nói với Đại tiểu thư chuyện hắn muốn nạp ta làm thiếp.

Ta kỳ thật rất sợ Đại tiểu thư sẽ không vui, nhưng nàng ấy chỉ nhìn ta, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Đại ca đối xử với người trong phòng rất tốt, đây là chuyện tốt đối với ngươi.”

Nàng ấy còn lấy ra mười lượng bạc, chọn một bộ trang sức bằng bạc nguyên chất cho ta làm của hồi môn.

Ta trong lòng cảm kích vô cùng, dập đầu ba cái với Đại tiểu thư, trong lòng thầm cầu nguyện cho nàng ấy bình an vui vẻ, thuận buồm xuôi gió cả đời.



Ta không ngờ, chuyện này lại nhanh chóng truyền đến tai Cố Hân Lan.

Khi nàng ta đến phòng Đại tiểu thư tìm ta, ta đều ngây người ra.

“Hòe Hạ, ngươi ngàn vạn lần đừng làm thiếp cho Đại ca!”

Ta nhìn mặt Cố Hân Lan phiền phức không chịu nổi, nhẫn nại nói:

“Tiểu thư, Đại thiếu gia có thể coi trọng ta là phúc khí của ta, sau này ta sẽ không cần làm nha hoàn nữa.”

Cố Hân Lan vẻ mặt không đồng tình:

“Chẳng lẽ ngươi có thể chịu đựng việc chia sẻ một người đàn ông với rất nhiều người phụ nữ sao, chỉ có một đời một kiếp một đôi mới là tình yêu đích thực!”

Nàng ta lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Bây giờ ngươi cứ đi từ chối Đại ca, sau này ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, để ngươi phong phanh gả làm chính thất!”

Đôi khi ta thật sự không hiểu Cố Hân Lan rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Làm thiếp dù không tốt, chẳng lẽ không mạnh hơn làm nha hoàn vô số lần sao?

Tại sao nàng ta lại không muốn ta tốt như vậy?

Hơn nữa ta làm gì thì có liên quan gì đến nàng ta, ta đều đến phòng Đại tiểu thư rồi, sao nàng ta vẫn âm hồn bất tán vậy!

Ta thật sự lười dây dưa với nàng ta.

“Tiểu thư, Đại tiểu thư đã đồng ý rồi, nô tỳ thật sự không làm chủ được.”

“Nếu không người đi nói với Đại tiểu thư xem sao.”

Cố Hân Lan sao dám đến trước mặt Đại tiểu thư nói những lời điên rồ một đời một kiếp một đôi, chỉ có thể mặt mày đen sì nhìn ta, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lần này coi như có thể thoát khỏi nàng ta rồi.

Nhưng ta không ngờ, ta vui mừng quá sớm.

5

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mấy ngày sau, Cố Hân Lan đính hôn.

Đính hôn với con trai út của một quan ngũ phẩm, gả qua đó làm chính thất.

Đại phu nhân cũng không bạc đãi Cố Hân Lan, ngược lại còn cẩn thận xem xét gia thế và nhân phẩm của nhà trai. Gia quy nhà trai là vợ cả bốn mươi tuổi chưa có con mới có thể nạp thiếp, cho nên mối hôn sự này đối với Cố Hân Lan, một thứ nữ mà nói đã coi như rất tốt rồi.

Vừa đúng lúc nàng ta lại muốn một đời một kiếp một đôi.

Cố Hân Lan sắp gả đi rồi, ta quả thực còn vui mừng hơn cả nàng ta, cuối cùng cũng có thể tiễn ôn thần này đi rồi.

Sau này nàng ta làm chính thất phu nhân của nàng ta, ta làm tiểu thiếp của ta, hai người không liên quan đến nhau, ta cũng không cần phải nhìn thấy khuôn mặt đó của nàng ta nữa.

Nhưng nghe nói Cố Hân Lan dường như rất bất mãn với hôn sự này, chê bai gia thế nhà trai quá thấp, vì vậy đã đập phá không ít đồ đạc trong phòng.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến ta, hôn sự đã định rồi, chẳng lẽ nàng ta còn có thể gây ra chuyện gì nữa sao?

Nàng ta thật sự có thể.

Không lâu sau, ta nghe được một chuyện từ những nha hoàn khác.

Cố lão gia mời Thừa Ân quận vương đến phủ để bàn bạc về một vụ án mà Đại Lý Tự vừa xử lý, Thừa Ân quận vương tuy mới qua tuổi hai mươi, nhưng lại là con trai duy nhất của tỷ tỷ ruột của Hoàng đế, Chiêu Dương trưởng công chúa.

Hoàng đế cực kỳ coi trọng người cháu ngoại này, bản thân Thừa Ân quận vương cũng là người tài hoa hơn người, hiện giờ đã là Đại Lý Tự Thiếu khanh chính tứ phẩm.

Ngay lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện ở hậu viện, bên cạnh đột nhiên có người lớn tiếng hô:

“Cứu mạng, người đâu!

Tiểu thư rơi xuống nước rồi!”

Người rơi xuống nước không phải ai khác, chính là Cố Hân Lan.

Kiếp trước nàng ta cũng rơi xuống nước, ta lao đầu xuống cứu nàng ta, kết quả nàng ta không sao cả, còn ta lại bị cảm lạnh sinh bệnh.

Cố Hân Lan chỉ đến thăm ta một lần, nói nàng ta hận không thể lấy thân mình thay thế, muốn ta giữ gìn sức khỏe, còn rơi nước mắt.

Ta cảm động vô cùng.

Nhưng sau đó khi nàng ta biết ta bị bệnh lao thì lập tức sai người đuổi ta ra ngoài.

Trừ một tấm chiếu rơm, nàng ta cái gì cũng không cho ta.

Ta mang theo thân thể bệnh tật vừa tức giận vừa lo lắng, cuối cùng c.h.ế.t ở mương nước bên cạnh Cố phủ.

Không biết lần này tại sao hậu viện không có một hạ nhân nào, chỉ có một tiểu nha hoàn lo lắng kêu to.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng chạy đến, nhảy xuống hồ, túm lấy cổ áo Cố Hân Lan kéo lên.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Người đó chính là Thừa Ân quận vương!