Cứ như vậy, ngày Cố Hân Lan mặc áo cưới màu hồng, từ cửa sau gả vào quận vương phủ, ta mang theo tất cả đồ đạc đi theo sau nàng ta. Đến giờ động phòng, Cố Hân Lan cố ý gọi ta vào hầu hạ nàng ta. Nàng ta cười tươi nói với ta: “Hòe Hạ, giờ thì muội không cần phải làm thiếp cho ai nữa rồi. Muội không cần phải cảm ơn ta, chúng ta là tỷ muội tốt, những chuyện này là lẽ đương nhiên.”
Ta chỉ có thể cúi đầu che giấu sự căm hận trong mắt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay mới có thể kìm nén bản thân không lao đến bóp c.h.ế.t nàng ta! Nếu Cố Hân Lan nhất quyết muốn giữ ta bên cạnh, vậy thì cứ chờ xem.
8
Sau khi vào phủ, Cố Hân Lan quả thực được quận vương sủng ái một thời gian. Những lời nói bình đẳng của nàng ta khiến quận vương có chút mới lạ, nàng ta hành sự cũng khá táo bạo, có khi chỉ mặc áo mỏng hầu hạ quận vương. Ban đầu quận vương còn có chút khó chịu vì nàng ta đã âm mưu mình, nhưng thấy nàng ta trăm phương ngàn kế lấy lòng mình như vậy, cũng dần dần bỏ qua chuyện này, một tháng mười ngày đều ở lại viện của nàng ta.
Tuy nhiên, mỗi khi quận vương đến, nàng ta đều không cho ta hầu hạ, luôn sai ta đi làm việc khác. Ta không phải kẻ ngốc, cũng hiểu được tâm tư của nàng ta. Nhưng không còn cách nào, nàng ta là chủ tử, ta là nô tỳ, ta cũng không thể công khai trái lời nàng ta.
Nhưng cơ hội vẫn đến. Đại nha hoàn Tử Yến trong viện của Cố Hân Lan bị bệnh, trong viện thiếu người, nàng ta bất đắc dĩ phải để ta ở lại hầu hạ khi quận vương đến.
Hôm nay quận vương có vẻ hơi mệt mỏi, ăn uống cũng rất ít. Cố Hân Lan dịu dàng nói: “Ân lang hôm nay có phải thân thể không khỏe?” Thừa Ân quận vương họ Ân, những người khác trong hậu viện, bao gồm cả vương phi đều cung kính gọi hắn là vương gia. Chỉ có Cố Hân Lan gọi hắn là Ân lang, nàng ta nói như vậy mới có vẻ thân mật.
Quận vương xoa xoa mi tâm: “Có lẽ hôm nay xem sổ sách nhiều quá, hơi đau đầu.”
Ta cung kính tiến lên, nhẹ giọng nói: “Vương gia, nô tỳ từng học được chút kỹ thuật xoa bóp, hay là để nô tỳ xoa bóp cho ngài, có lẽ sẽ đỡ hơn.” Chủ tử còn chưa lên tiếng, ta là một nha hoàn đã lên tiếng trước, thật ra là vi phạm quy củ. Nhưng ta cũng không quản được nhiều nữa. Chẳng phải Cố Hân Lan không cho ta làm thiếp của đại thiếu gia sao? Vậy ta sẽ làm thiếp của quận vương!
Cố Hân Lan đột nhiên nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia giận dữ, dường như không ngờ ta, một người luôn trung hậu thật thà lại nói ra những lời như vậy. Nàng ta vội vàng nói: “Tay ngươi thô ráp, lỡ làm vương gia bị thương thì sao, còn không mau lui xuống!”
Quận vương lại gọi ta lại. “Vậy thì thử xem.”
Tay nghề này của ta là học được từ vị đại phu ở đầu làng. Mẹ ta vì thân thể yếu ớt nên thường xuyên đau đầu, đau người, mỗi lần ta xoa bóp cho bà, bà sẽ thấy dễ chịu hơn. Ta dùng ngón tay ấn huyệt trên đầu quận vương với lực đạo vừa phải, hắn gối đầu lên đùi ta, dần dần giãn lông mày.
Ta biết mình có nhan sắc không tệ, cố ý nghiêng mặt, để lộ ra góc cạnh đẹp nhất của mình. Trong mắt quận vương lóe lên một tia hứng thú: “Trước đây sao chưa từng gặp ngươi, ngươi tên là gì?”
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Ta vừa định mở miệng, Cố Hân Lan đã nhanh miệng nói: “Ân lang, Hòe Hạ là nha hoàn hồi môn theo thiếp.” Nàng ta nhìn ta cười tươi rói, nhưng trong mắt lại lạnh như băng. “Ngài không biết đâu, mặc dù nàng ấy là nha hoàn, nhưng thiếp chưa bao giờ coi nàng ấy là hạ nhân, chúng thiếp tình như tỷ muội! Phải không Hòe Hạ?”
Ta cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con ruồi. Nói thật ta không hiểu Cố Hân Lan rốt cuộc nghĩ gì. Nếu nàng ta thật sự hận ta, nàng ta là tiểu thư, ta là nha hoàn, nàng ta có thể tùy ý xử lý ta. Nhưng nàng ta cứ phải nói là đối xử bình đẳng với ta, là tỷ muội với ta, nhưng lại hãm hại ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta miễn cưỡng gật đầu: “Di nương nói đúng.”
Quận vương đưa tay nắm cằm ta, nhìn kỹ một lúc, đột nhiên nhếch môi. “Trông cũng được đấy, Lan nhi, nếu nàng và Hòe Hạ tình như tỷ muội, vậy ta sẽ nạp nàng ấy. Sau này các nàng sẽ là tỷ muội thật sự, thế nào?”
Sắc mặt Cố Hân Lan đại biến, cố gắng cười nói: “Nhưng thiếp và Hòe Hạ tình sâu nghĩa nặng, chắc hẳn nàng ấy hẳn cũng không nỡ rời xa thiếp..”
“Sau này các nàng ở gần nhau là được, chứ có phải bắt các nàng xa nhau đâu. Hòe Hạ, nàng có nguyện ý làm thiếp của ta không?”
Ta nhìn Cố Hân Lan. Sự oán độc trong mắt nàng ta đã không còn che giấu được nữa, cắn chặt môi dưới, trừng mắt với ta. Ta trực tiếp phớt lờ nàng ta, cười e lệ:
“Tùy vương gia quyết định.”
9
Quận vương đi rồi, nụ cười trên mặt Cố Hân Lan cứng đờ, khó coi vô cùng, gượng gạo nói một câu: “Hòe Hạ, thật tốt quá, sau này ngươi sẽ không cần phải làm nha hoàn nữa rồi.”
Ta ngắm nhìn biểu cảm vừa tức muốn c.h.ế.t vừa phải cố gắng tươi cười của nàng ta thật lâu. “Cũng nhờ tiểu thư nhất quyết đưa ta đến đây, nếu không ta cũng không có phúc phận này.”
Sắc mặt Cố Hân Lan tái mét.
Ta thì vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Sau này Cố Hân Lan, tiểu thư là thiếp.
Ta, nha hoàn này cũng là thiếp.
Tốt lắm, giờ chúng ta mới thật sự bình đẳng.
…