Tiểu Thư Luôn Nói, Người Người Bình Đẳng

Chương 10



Quận vương đối xử với thiếp thất không tệ, tiền tiêu hàng tháng cao hơn Cố phủ nhiều, những mười lượng.

Ăn mặc chi tiêu cũng hào phóng, còn cho ta hai nha hoàn sai khiến. Bệnh tình của mẹ ta vì được dùng thuốc tốt nên dần dần khỏi hẳn.

Muội muội cũng được nuôi dưỡng trắng trẻo mũm mĩm, không còn gầy gò ốm yếu như trước nữa.

Quận vương không đặc biệt sủng ái ta, hậu viện của hắn có rất nhiều thê thiếp, một tháng cũng chỉ đến phòng ta một hai lần. Nhưng ta đã rất mãn nguyện.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

So với những ngày trước phải thức khuya dậy sớm làm việc mà vẫn sống chật vật, cuộc sống như vậy đã là một trời một vực.

Hậu viện của quận vương phủ không quá hỗn loạn, nhưng nơi nào có nhiều phụ nữ thì cũng không thể yên bình.

Cố Hân Lan không ưa quận vương phi. Quận vương phi là đích nữ của một vị quan tam phẩm, Cố Hân Lan luôn tự cho mình xuất thân cũng tương đương, tại sao bà ta có thể làm phi, còn bản thân chỉ có thể làm thiếp.

Đặc biệt là sau khi mang thai, nàng ta càng đắc ý. Nàng ta thích ăn chua, luôn cảm thấy mình đang mang trong mình trưởng tử của quận vương phủ, thường xuyên cố ý hay vô tình nói xấu quận vương phi trước mặt quận vương, thậm chí còn nói quận vương phi vào phủ ba năm không có con, là gà mái không biết đẻ trứng.

Nàng ta không biết nha hoàn trong viện của nàng ta là người của quận vương phi, vừa nói xong, quận vương phi liền biết được.

Chỉ là nàng ta đúng là đang mang thai đứa con đầu lòng của quận vương, có đứa con này làm chỗ dựa, ngay cả quận vương phi cũng không dám dễ dàng động đến nàng ta.

Quận vương cũng rất coi trọng đứa con này, mỗi ngày sau khi tan triều, việc đầu tiên hắn làm là đến thăm nàng ta. Một thời gian, Cố Hân Lan được sủng ái nhất phủ. Nhưng hạ nhân trong viện của nàng ta vẫn sống khổ sở như cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một lần ta đang ngắm hoa trong hậu hoa viên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc. Ta tò mò lại gần xem, phát hiện là một tiểu nha hoàn tên Hương Ngọc trong viện của Cố Hân Lan đang nức nở bên hòn giả sơn.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi nàng ta.

Hương Ngọc giật mình, thấy là ta liền vội vàng hành lễ. Ta xua tay bảo nàng ta đứng dậy: “Ngươi khóc cái gì, có chuyện gì khó nói sao?”

Hương Ngọc cắn môi, do dự hồi lâu mới run giọng nói: “Di nương có điều không biết, cha nô tỳ mấy hôm trước làm việc, ngã từ trên mái nhà xuống, rồi qua đời. Đáng lẽ tháng này là sinh nhật quận vương, quận vương phi thưởng cho mỗi hạ nhân hai lượng bạc, nô tỳ có thể mua cho cha một cỗ quan tài mỏng để an táng. Kết quả, kết quả…”

Nàng ta nức nở nói: “Cố di nương nói lần này mọi người đều phải nộp tiền thưởng lên. Nàng nói coi chúng nô tỳ như tỷ muội, có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến chúng nô tỳ, lần này sẽ gom tiền thưởng lại để cúng dường cho Thanh Thành Tự, cầu phúc cho chúng nô tỳ.”

Hương Ngọc không kìm được nữa, vừa lau nước mắt vừa nói: “Nhưng nô tỳ không muốn cầu phúc, nô tỳ và cha sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nô tỳ chỉ muốn an táng cha cho đàng hoàng! Bây giờ cha nô tỳ chỉ có thể được bọc chiếu rơm mà thôi…”

Nàng ta khóc rất đau lòng. Trong lòng ta vừa thương cảm vừa bất lực. Nếu nói trong phủ này ai có thể đồng cảm với nàng ta nhất, thì chỉ có ta. Chỉ là ta không ngờ Cố Hân Lan đến quận vương phủ rồi mà vẫn không bỏ được cái tật tham ô tiền thưởng của hạ nhân.

Nhớ đến bộ trang sức bằng đá hồng ngọc mà nàng ta mới mua gần đây, ta cũng hiểu ra. Chắc là đã tiêu hết vào đó rồi, lại không đủ tiền tiêu. Dù Cố Hân Lan có được sủng ái đến đâu thì cũng chỉ là một di nương, tiền tiêu hàng tháng đã được định sẵn, dù có tăng thêm vì mang thai, cũng không tăng được bao nhiêu. Hơn nữa, lòng tham của con người, làm sao có điểm dừng.

Ta lấy ra ba lượng bạc từ trong túi đưa cho Hương Ngọc. “Ta cũng không có nhiều tiền, trong nhà còn có người thân phải nuôi, không thể cho ngươi nhiều. Số tiền này ngươi cầm lấy, mua quan tài cho cha ngươi đi.”

Hương Ngọc kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng muốn từ chối, nhưng tay đưa ra rồi lại dừng lại, nắm chặt thỏi bạc nhỏ, khóc không thành tiếng. Nàng ta bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với ta. “Di nương đại ân đại đức, Hương Ngọc suốt đời không quên!”

Ta xoa đầu nàng ta rồi rời đi. Ta không phải người tốt bụng, cũng không phải tiền nhiều đến mức tiêu không hết. Chỉ là nhìn nàng ta như vậy, khiến ta nhớ đến bản thân mình trước đây, bị lấy mất tiền thưởng, vừa lo lắng vừa tủi thân nhưng không dám nói gì. Đều là những người đáng thương.

Có thể giúp thì cứ giúp vậy.