Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 38



Edit: Kya 

Bách Nhĩ để Hồng Thảo cầm một cái ống trúc lớn tới, cho toàn bộ chất lỏng trong muối quả vào rồi thêm nước, cứ đổ từ từ từ rồi nếm thử, xong mới đưa cho mọi người: "Thử xem."

Mạn Đạt lo sợ lui lại một bước.

Hắn không thèm uống nữa đâu, dở muốn chết!

Hồng Thảo dẫn đầu uống một ngụm, ngay lập tức kinh hỉ không thôi: "Ngon quá."

"Thật không? Ta cũng nếm thử." Điềm Nha đoạt lấy ống trúc, uống một ngụm, ánh mắt nàng sáng lên sau đó lại uống thêm mấy lần.

Hương vị khá ngon đó. Nàng trước giờ chưa từng thử qua.

Khổ Ương thấy Điềm Nha uống hăng say như vậy cũng gấp gáp thử một chút, sau đó bị hương vị mới lạ này làm cho kinh ngạc không thôi, nàng chầm chậm nhấm nháp rồi mới nuốt xuống: "Có hơi giống vị mồ hôi, nhưng mà ngon hơn nhiều lắm, cũng không có hôi!"

"Ha ha ha ha ha." Bách Nhĩ bị lời nàng nói chọc cười, "Đây là vị mặn, bởi vì trong nước có muối. Các ngươi quét nước muối này lên khi nướng thịt ăn sẽ càng ngon hơn đó."

Nếu như có bình gốm, hắn chắc chắn phải làm một nồi canh thịt nấu với rau dưa! Thịt thì dùng thịt của Thực Thảo thú đi, nó là loại thịt tươi mềm mọng nước nhất, hương vị khi ăn cũng giống với thịt heo cho nên nấu cùng rau dại ngọt lành nhất định sẽ cực kỳ ngon.

Mọi người đều nếm thử nước muối, sau đó liền bắt đầu nướng thịt. Bọn họ nghe theo Bách Nhĩ quét nước muối lên, vừa quét vừa chờ mong trong lòng.

Đợi khi thịt chín, không ai để ý đến chuyện phỏng tay nóng miệng, thổi thổi một cái rồi cắn một miếng thịt nướng lớn ----------

"Ngon quá!" Ô Xu mở to hai mắt, thanh âm đáng yêu vang lên.

Ô Lâm quay sang nhìn Mã Nỗ, thấy bạn lữ đỏ mặt gật đầu thì cười dịu dàng, sau đó mới cắn một miếng, một loại hương vị kì diệu hắn chưa từng nếm thử lập tức tập kích vào vị giác.

Thực sự quá ngon!

Những người khác cũng đều như vậy, chỉ cần ăn một miếng là không thể dừng lại mặc dù lưỡi bị nóng đến mức phát đau. Chung quy cũng vì thịt nướng kiểu này thơm quá xá.

Mạn Đạt đang gặm trái cây, thấy vậy cũng hơi lung lay trong lòng: "Ăn ngon đến mức đó hở?"

Rõ ràng là cái loại muối quả kia ăn dở muốn chết mà!

Đại Hà xé một khối đưa cho Mạn Đạt.

Mạn Đạt tỏ ra chê bai, hắn nhích tới gần ngửi ngửi rồi mới thử cắn một góc nhỏ sau đó, cả người cứng đờ như đá.

Trời ơi!

Đây là thịt nướng á hả? Sao bây giờ lại ngon thế?

Mạn Đạt mở to miệng "Ngoàm" một cái, thiếu chút nữa là cắn trúng tay Đại Hà luôn.

Đại Hà lắc đầu, vỗ nhẹ đỉnh đầu Mạn Đạt để hắn tự cầm thịt mà ăn.

Mạn Đạt không để ý đến phản ứng của Đại Hà, thịt nướng có vị mặn ăn ngon lắm luôn ớ! Chiếm trọn sự chú ý của hắn rồi!

Đến cả Thương Viêm cũng kinh ngạc vì hương vị mới mẻ này.

"Ăn ngon đúng không?" Bách Nhĩ chớp chớp hai mắt to tròn hỏi.

"Ừm." Thương Viêm cười, bỏ thêm một cái chân thú lên giá nướng, "Ăn nhiều một chút."

Bách Nhĩ: ".........."

Hắn đâu phải heo đâu chứ!

Đúng rồi, ăn không hết thì có thể đưa cho hệ thống mà!

Vì thế Bách Nhĩ cầm một tảng thịt nướng lên, nói là muốn ra ngoài cửa hang ăn, nhoắng một cái đã đưa cho hệ thống.

Đại khái chừng năm giây sau, hắn thấy điểm số từ 0 nhảy lên 5.

Thịt nướng nguyên thủy như này mà cũng được 5 điểm!

Một miếng thịt nướng 5 điểm làm Bách Nhĩ thấy được hy vọng!

Hắn còn tưởng sẽ rất lâu mới đổi được một viên thuốc tăng lực chứ, nào ngờ dễ như vậy đã có 5 điểm. Một viên thuốc giá 999, không bao lâu nữa là về tay rồi.

Bách Nhĩ đảo mắt một cái, hắn liếm khóe môi đi vào trong: "Thương Viêm, thịt nướng còn nữa không?"

Thương Viêm hơi giật mình, sau đó trong mắt tràn ra ý cưng chiều, còn có chút vui mừng, hắn cười giống như cha già vui vẻ vì đứa con kén ăn chịu ăn thêm mấy miếng.

Tiểu bạn lữ muốn ăn thịt, tất nhiên hắn sẽ không từ chối, hơn nữa còn đem chân Thực Thảo thú vừa nướng xong cho tiểu bạn lữ: "Ăn nhiều một chút."

"Được!" Bách Nhĩ vui sướng, cười tủm tỉm khiêng cái chân thú ra cửa hang.

Mạn Đạt nhìn bóng dáng Bách Nhĩ, há to miệng ợ một cái.

Bách Nhĩ ăn được nhiều thế từ khi nào vậy cà?!

Đi đến nơi, Bách Nhĩ lại đưa thịt cho hệ thống rồi yên lặng chờ. Năm giây sau, điểm số "Đinh" một tiếng nhảy lên, cuối cùng dừng lại ở 20.

Tức khắc được 15 điểm nhưng Bách Nhĩ lại có chút không hài lòng nhíu mày, "Cái chân nướng bự như vậy mà chỉ 15 điểm thôi à? Vừa nãy một miếng nhỏ đã 5 điểm, ta còn nghĩ phải được 50 điểm cơ đấy."

Đứng trước nghi hoặc của ký chủ, hệ thống chỉ hờ hững khoanh tay, hếch cằm, "Chậc, đồ ăn phải chú trọng hương vị, không phải số lượng. Nếu mà ngon, một quả dại cũng có thể được mấy trăm điểm. Giống như miếng thịt vừa rồi, cũng là trọng hương vị không trọng thể tích. Được 15 điểm không phải vì nó lớn, mà vì thịt ở chân ngon hơn những chỗ khác."

Thì ra là vậy!

Bách Nhĩ xót xa trong lòng, biết trước như vậy thì chỉ xé một miếng là được rồi, lãng phí cả một cái chân thiệt là đáng tiếc!

Nhưng chuyện đã rồi, hối hận cũng vô ích, Bách Nhĩ chỉ đành đứng một lát rồi đi vào trong.

Mọi người thấy hai tay Bách Nhĩ trống trơn thì giật mình.

Sức ăn của Bách Nhĩ thì ra lại khủng như thế!

"Thật là không ngờ nha, Người Bách Nhĩ nhỏ gầy như thế, lúc trước cũng chỉ ăn rất ít vậy mà bây giờ có thể ăn hết cả một cái chân Thực Thảo thú. Hơn nữa bụng cũng chẳng phồng lên tí nào, đống thịt đó giấu ở đâu hết rồi vậy?"

"Đúng đó, so với Thương Viêm còn nhiều hơn, giỏi thật đấy. Nếu như Bách Nhĩ không phải là á nam thì ta còn nghĩ hắn mang thai đó!"

"Hì hì, đừng nói bậy, bọn hắn mới lập khế ước không lâu làm sao có nhanh vậy được......"

Bách Nhĩ nghe mọi người thảo luận, đặc biệt là ba nữ nhân cười hì hì nhìn bụng của hắn, ánh mắt còn ẩn ý sâu xa, ngay lập tức làm hắn đỏ mặt, tay không biết đã đặt lên bụng từ khi nào.

Đợi sau khi phản ứng lại, hắn vội vàng thu tay, cứng đờ đặt trên đùi.

Rốt cuộc là nghĩ gì vậy trời!

Vừa ngẩng đầu, Bách Nhĩ đã đối diện với ánh mắt của Thương Viêm. Chỉ thấy Thương Viêm đôi mắt và khóe miệng đều cong lên đầy ẩn ý, chăm chú nhìn hắn, đặc biệt là nhìn tay hắn, phỏng chừng là đã thấy cái cảnh đầy vụng về kia rồi.

"Khụ khụ khụ......" Bách Nhĩ cúi thấp đầu, ước gì có thể biến thành đà điểu.

"Đói chết rồi! Đói chết rồi!" Bên cạnh đột nhiên có tiếng kêu, vừa nghẹn ngào vừa yếu ớt. Quả nhiên là Ngũ Sắc Mao thú phát ra.

Bị bỏ đói hai ngày, nó chịu không nổi nữa. Vốn dĩ trọng thương đã khiến nó hơi thở thoi thóp, bây giờ sự sống càng sói mòn, đầu nó gục trên đất không ngẩng dậy nổi.

Thương Viêm lạnh mặt nhìn qua.

Tuy rằng đói muốn chết nhưng Ngũ Sắc Mao thú vẫn cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng rúc đầu vào trong cánh. Nhìn qua thật sự giống đà điểu.

Bách Nhĩ hơi hâm mộ con chim ngốc này.

Haiz, người ta cũng muốn được như vậy mà.........

"Đừng giết thú! Đừng giết thú mà!" Ngũ Sắc Mao thú run bần bật.

Bách Nhĩ mở hệ thống giám định Ngũ Sắc Mao thú một chút, một đống chữ màu đỏ lập tức tràn ra, từ hương vị thịt, bộ phận nào ngon nhất, cách nấu, giới thiệu tập tính, cuối cùng có cả thứ nó thích ăn.

Hệ thống này tương đối thông minh, vừa có thể giám định vừa có thể cung cấp thêm thông tin khác.

Sau khi giám định xong, Bách Nhĩ cầm một chùm quả màu đỏ đi tới. Chúng nó gần giống với nho, mọc thành từng chùm, hương vị chua chua ngọt ngọt, có điều lớn hơn nho rất nhiều, mỗi trái đều to bằng cỡ nắm tay trẻ con.

Quả nhiên vừa cầm hồng quả tới là Ngũ Sắc Mao thú đã ngửi được mùi, dè dặt thò đầu ra từ trong cánh, sau đó đôi mắt trừng lớn như trái banh, nhìn chùm hồng quả không chớp mắt.

"Cô ca!"

"Trái cây yêu thích của bổn thú đây rồi!"

Ngũ Sắc Mao thú sung sướng kêu lên, mỏ chim mổ một trái hồng quả nuốt mạnh từng ngụm, dáng vẻ đói lả thê thảm!

Bách Nhĩ vốn định làm khó nó một chút để nó biết ai mới là đại ca, chỉ khi tnghe lời mới có trái cây ăn. Nhưng mà khi hắn sờ tới Thải Mao trên đầu mình, lại nhớ tới dòng chữ trên màn hình hệ thống, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ đó.

Thôi, đợi ngày mai rồi huấn luyện nó cũng được......

Hắn không ngờ, cái lông vũ nhiều màu đó lại là biểu tượng của Ngũ Sắc Mao thú đực..... Mà Thương Viêm đã nhổ xuống đưa cho mình rồi.

Con chim ngốc này, cứ thế biến thành thái giám!

"Chim ngốc đáng thương!" Bách Nhĩ vuốt đầu nó, sau đó đi ra sau thử hoạt động cái cánh bị thương một chút.

"Đau!" Ngũ Sắc Mao thú ngậm trái cây, rưng rưng khóc ròng kêu.

Bách Nhĩ sờ soạng một chốc, phát hiện có rất nhiều vệt cắt, nhưng đều chỉ làm rụng đứt mấy cọng lông chim chứ chưa hề cứa trúng vào da thịt nó. Cánh chim của Ngũ Sắc Mao thú vô cùng mạnh mẽ, bên ngoài bao phủ bởi lông chim vừa đẹp mắt vừa cứng cáp. Khiến nó bị thương là nếp gấp giữa cánh.

"Xítttt......" Bách Nhĩ nhìn dấu vết bẻ gãy trên cánh của Ngũ Sắc Mao thú, kinh ngạc hít một hơi không khí.

Cánh của nó bị Thương Viêm cưỡng ép bẻ gãy!

Từ đây có thể thấy được, lúc Thương Viêm vật lộn với Ngũ Sắc Mao thú mạo hiểm cỡ nào, không chỉ Thương Viêm bị thương mà Ngũ Sắc Mao thú cũng phải chịu tổn thất thảm thiết. Đồng thời, Bách Nhĩ cũng đã đại khái biết được sức mạnh của loại hung thú này. Con mãng xà lúc ban ngày bị Thương Viêm giải quyết nhanh gọn như thế nhưng lại gặp khó trước Ngũ Sắc Mao thú.

Sức chiến đấu của nó, đúng thật rất mạnh!

Bách Nhĩ cực kì hài lòng với kết luận này, mạnh mẽ một chút mới tốt, nếu không làm sao xứng trở thành thú cưỡi của hắn.

Hai cánh của Ngũ Sắc Mao thú đều gãy xương, Bách Nhĩ bèn tìm hai khúc gậy gỗ và dây mây giúp nó cố định cánh, không để nó cọ miệng vết thương lung tung.

Gãy xương cũng không khó trị, để xem ngày mai có tìm được ít thảo dược về hay không.

"Cô ca."

"Xấu quá, còn khó chịu nữa." Ngũ Sắc Mao thú vừa ăn vừa liếc nhìn một cái, chê bai.

Tuy rằng nó chê, nhưng nó cũng biết nhóc thú hai chân không lông này đang giúp mình, sau khi cánh được cố định đã không còn quá đau. Hơn nữa trái cây cũng ngon, mọng nước quá trời, không biết là hái được ở đâu nữa? Tại sao nó chưa bao giờ tìm được trái cây ngon như vậy.......


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com