Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 39



Bách Nhĩ vỗ vỗ đầu Ngũ Sắc Mao Thú, bảo: “Ngoan ngoãn đợi đi, còn quậy nữa thì nướng ngươi luôn.”

Ngũ Sắc Mao Thú rụt cổ, im như thóc.

Đối với vết thương trên người nó, Bách Nhĩ chẳng có gì để nói, cũng sẽ không cảm thấy áy náy hay những cảm xúc linh tinh khác. Vì vốn dĩ giữa nó với Thương Viêm là liều mạng mà vật lộn, may mắn Thương Viêm thắng, nếu không kết cục chẳng mấy tốt lành. Thương Viêm mà thua, kẻ đứng đây dạy bảo chắc chắn là con chim ngốc kia.

Thương hại người khác là đặc quyền của kẻ mạnh, kẻ yếu kém cảm thấy thương hại với đối thủ cạnh tranh thì chính là đang triệt đường sống của bản thân.

Còn về chuyện rút thải mao của nó....

Bách Nhĩ sờ lông chim sặc sỡ trên đầu, cong khóe môi.

Đây là tín vật đính ước Thương Viêm mang về cho hắn, hắn cực kì thích.

Quan tâm nó có thành thái giám hay không làm gì, cùng lắm thì hắn tìm cho nó một con đực cao lớn lực lưỡng làm công là được rồi, dù sao trông nó cũng chẳng thông minh đến đâu.

Còn nữa, đều do con chim ngốc này nên buổi tối hôm đính ước đó Thương Viêm mới có thể lấy lí do bị thương, không biết xấu hổ bảo hắn ngồi ở trên.....

Đáng ghét!

Bách Nhĩ xoa eo, như nhớ lại cảm giác eo mông bủn rủn ngày hôm đó.

.

“Ý, lại có thứ gì ngon nữa này?” Mạn Đạt phát hiện thứ được bọc lá cây rất lớn, căng phồng đặt trong góc, rất có lực hấp dẫn.

Ánh mắt Mạn Đạt sáng lên, nước miếng cũng sắp chảy ra tới nơi.

“Đúng vậy đó Bách Nhĩ, ngươi còn đem đồ ngon khác về sao?” Hồng Thảo cũng sáng mắt, đi qua đó sờ thử một cái, “Hừm, mềm mềm, chắc không phải trái cây bên trong bị nát rồi chứ?”

“Hả?” Mạn Đạt vội vàng, “Thế thì mau lấy ra đi, nát nhiều phí lắm đó!”

Thương Viêm lắc đầu, hắn có chút không biết nói gì đối với niềm yêu thích của bạn đời, “Mạn Đạt, trong đó không phải trái cây, là bùn.”

“Bùn hả?” Mạn Đạt và Hồng Thảo bốn mắt nhìn nhau.

Ngược lại, Ô Xu nghe xong thì hai mắt đen tròn lúng liếng lập tức lấp lánh, “Ta thích bùn, ta cũng muốn chơi!”

Bố Cát lắc đầu, dở khóc dở cười, “Bách Nhĩ, ngươi đã lập khế ước rồi”.

Sao lại vẫn thích nghịch bùn như con nít vậy chứ?Bách Nhĩ không nói gì, chỉ cười bí hiểm, hắn tiến tới tháo bỏ lớp lá cây để lộ thứ đất bùn đen nhánh mềm mịn ở trong. Độ khô ráo vừa đủ, không cứng cũng không còn chảy nước, dùng ngón tay chọc một cái sẽ lún xuống thành một cái hố.

“Hì hì hì, ta cũng muốn chơi!” Ô Xu vỗ tay, vui mừng chạy tới.

“Được, cho ngươi chơi”. Bách Nhĩ phân một đống bùn ra, bỏ vào trên một cái lá cây khác, “Đi chơi đi”.

Sau đó, dưới ánh mắt “Bách Nhĩ vẫn là một đứa nhỏ” của mọi người, hắn lấy một chút bùn ra, cẩn thận nhặt từng chút tạp chất lẫn bên trong như lá và cành cây, rồi bắt đầu nhào nặn, vần vò như đang cầm trong tay một cục bột.

Thương Viêm ánh mắt cười dịu dàng, bất đắc dĩ nhìn bạn đời của mình, trước sau không dời đi.

Nhồi một hồi, đống bùn trên tay trở nên mềm dẻo như cục bột, bên trong không còn bóng khí nữa. Đây là điều cần phải làm để bùn càng thêm dai và mịn, thành phẩm sau khi nung cũng rắn chắc khó vỡ hơn.

Bách Nhĩ phân ra một phần nhỏ, xoa nó thành hình trụ tròn rồi dùng ngón tay cái chọc từ trên chóp xuống, từ từ xoay tròn, ma sát làm bên trong rỗng ra.

Một cái bình giống dạng bình hoa đã hoàn thành!

Thương Viêm hơi giật mình, bắt đầu nghiêm túc quan sát.

Chỉ thấy bạn đời nhỏ bé của hắn dùng ngón tay nắn ra một thứ nhìn như vỏ trái cây thật lớn, trông còn có vẻ chưa hài lòng lắm, liên tục điều chỉnh rất nhiều lần.

Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi đang bất giác hơi chu lên của bạn đời khi nghiêm túc làm việc, sau đó ngẩn ngơ.

Hắn còn nhớ rõ hương vị của đôi môi kia, rất ngọt.......

Thương Viêm phục hồi tinh thần, ngạc nhiên phát hiện bạn đời của mình đã đặt cục bùn trở lại trên đất.

Không, kia đã không còn là cục bùn nữa mà hình như...... là một thứ có thể đựng đồ vật.

Ô Xu quay đầu lại nhìn, vui mừng reo lên, giọng nói vừa hâm mộ vừa kính nể, “Đẹp quá đi! Bách Nhĩ ca ca, huynh dạy ta làm với được không”?

“Đúng là đẹp thật đó! Ngươi làm như thế nào vậy?” Những người khác cũng chú ý tới thứ Bách Nhĩ làm ra, kinh ngạc không thôi.

Bách Nhĩ nhìn bình gốm chính tay mình làm ra, cảm thấy rất hài lòng. Cái bình rộng chừng 30cm, cao tầm 40cm, miệng bình đâu đó 15cm vừa đủ dùng để nấu canh, hơn nữa cả trong lẫn ngoài đều trơn nhẵn không một vết nứt.Có điều còn phải đem đi nung, may mắn thì có thể dùng, nếu mà bị nứt vỡ thì......

Bách Nhĩ lắc lắc đầu không để bản thân nghĩ nhiều.

Mọi chuyện cứ tùy ý trời thôi!

Vại bùn phải đợi phơi khô mới mang đi nung, Bách Nhĩ đem nó để ở cửa sơn động, định bụng ngày mai sẽ xử lí nó sau, hắn còn cẩn thận dặn dò mọi người đừng đụng đến.

Thương Viêm đi tới kéo người bạn đời bé nhỏ còn đang muốn nghịch bùn của mình dậy, giọng hơi khàn, “Ngày mai rồi chơi tiếp, giờ đi ngủ, nhé?”

Ngủ thì ngủ, ta mà sợ huynh chắc......

Bách Nhĩ vuốt vuốt đầu mũi, âm thầm lặng lẽ đi tới một góc đào thứ gì đó ra.

Loại quả màu lam nhìn qua giống như có độc nhưng thực ra vẫn ăn được chỉ là không được ngon. Lí do là vì nó trơn trơn, dinh dính giống một loại chất lỏng nào đó, tương đối sệt.

Ăn không ngon thì vẫn dừng vào việc khác được mà.

Lại còn tốt đến không ngờ.

Tiếp tục vẫn là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, dưới mắt Mạn Đạt xuất hiện hai quầng thâm vô cùng rõ ràng, nhìn như một con gấu trúc.

“Oápp~.....” Mạn Đạt ngồi cạnh đống lửa ngắp ngắn ngáp dài, hỏi Bố Cát, “A phụ, tối qua người có nghe thấy tiếng gì kì lạ không? Hình như bắt nguồn từ bên trong sơn động, lẽ nào trong đó vẫn còn dã thú nào mà chúng ta không biết ư? Kì lạ, thanh âm kia hình như có chút giống tiếng người, còn rất quen nữa, là ai vậy nhỉ?”

“Mạn Đạt, ăn trái cây đi, thịt sắp chín rồi.” Bố Cát mỉm cười, không trả lời Mạn Đạt mà lại đưa cho hắn một quả mọng.

Không phải vì lo hắn đói, mà đúng hơn là muốn bịt miệng.

Đợi đến lúc mọi người ăn thịt nướng sắp xong, Thương Viêm và Bách Nhĩ mới đi ra từ sâu trong sơn động. Thương Viêm dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, tinh thần tốt không thể tả. Mà Bách Nhĩ hai mắt dính híp, ngáp liên tục, bọng mắt còn có chút màu xanh.

Mạn Đạt ngay lập tức hưng phấn, “Bách Nhĩ ngươi cũng ngủ không ngon à?!”

Bách Nhĩ đang ngáp bông dưng dừng lại một chút, mặt hơi đỏ lên, lúng túng không biết nên phản ứng thế nào.

“Xem ra ngươi cũng nghe thấy tiếng kêu kì quái trong sơn động rồi! Có muốn cùng đi vào trong nhìn thử không? Ta cảm thấy bên trong chắc là có dã thú! Vì sự an toàn của mọi người, chúng ta vẫn nên đi dò xét một lượt đi?” Mạn Đạt ra vẻ thần bí nhưng cũng bừng bừng hứng thú nói.

“Ờm, chuyện này, a......” Bách Nhĩ thở phào một hơi, “Ta không đi được, hôm nay ta có chuyện phải làm rồi.”

“Vậy sao.....?” Mạn Đạt cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bách Nhĩ từ khi lập khế ước với ca ca thì không đi chơi với hắn nữa rồi.

Haiz, lại đến lúc phải tìm một người bạn chơi cùng.

Nhưng mà, bọn họ chỉ có mười chín người, hắn biết tìm ai để chơi bây giờ? Các dũng sĩ tầm tuổi hắn đều ra ngoài đi săn hết cả, người ở lại đều là phụ nữ và trẻ con, không thì là a phụ và Sơn Thạch thúc thúc. Không đúng, hình như vẫn còn Đại Hà, hắn vẫn luôn ở lại bảo vệ mọi người...

Mạn Đạt vừa gặm trái cây vừa quay đầu nhìn Đại Hà.

Nhìn cả nửa ngày rồi lắc đầu.

Đại Hà không được, cao quá rồi, hắn thích bạn bè ngang tầm mình cơ.

Ăn xong thịt nướng, Bách Nhĩ chạy đi xem cái vại bùn được làm hôm qua, bề mặt đã ráo một ít nhưng vẫn chưa khô hẳn, cộng thêm sự ẩm ướt của sương sớm nên còn phải tiếp tục phơi khô một khoảng. Bởi vì bị trọng lực ảnh hưởng nên hình dạng của nó có chút thay đổi, hơi xụp xuống một tí, tăng chiều rộng giảm chiều cao, miệng bình cũng rộng hơn nhưng tổng thể vẫn đẹp lắm, trông tròn tròn mập mập rất đáng yêu.

Bách Nhĩ dời vại bùn đến chỗ thoáng gió trong sơn động tiếp tục phơi khô. Sau đó lấy số bùn dư lại ra, làm được năm cái vại cao 50cm, rộng 30cm cùng với năm cái cao 20cm, rộng 15cm.

Tính cả cái đang phơi khô, tổng cộng có mười một cái.

Một hàng vại cao thấp không đồng nhất xếp trong sơn động cực kì bắt mắt.

Bách Nhĩ sau khi đút trái cây cho Ngũ Sắc Mao thú mới quay lại nói với Thương Viêm và Hồng Thảo chờ ở một bên từ nãy giờ, “Chúng ta đi thôi.”

Hắn mau chóng đến xem cái hố to mà Hồng Thảo nhắc tới, xem xét kĩ càng những hòn đá bên trong muốn xác định rốt cuộc chúng có phải là quặng sắt hay không.

Nếu mà phải thì hắn giàu to rồi!

Tim Bách Nhĩ đập nhanh hơn, Thương Viêm cũng nhìn ra sự kích động của hắn, chủ động vươn tay nắm lấy tay người thương.

Hồng thảo đi phía sau nhìn thấy hết, nàng cười hiền từ.

.

Ba người vừa rời khỏi sơn động, Mạn Đạt liền cầm lấy một cây gậy, cố lấy dũng khí mò mẫm đi vào sâu trong sơn động.

Sơn động càng đi sâu vào càng tối đen, hai mắt hắn dần dần không nhìn thấy đường, chỉ có thể dùng cây gậy chọc chọc phía trước để dò xét. Bỗng nhiên trượt chân một cái té lăn ra đất, bàn tay sờ trúng một thứ gì đó trơn trơn sệt sệt, hắn nhịn sự ghê tởm đưa lại gần mắt nhìn thử, phát hiện là một loại trái cây màu lam, bên trong đầy ắp nước quả nhão nhoẹt, trơn dính. Nhìn như bị cắn mất một nửa, nhưng đây thật sự không giống thứ mà người ta sẽ ăn!

“Áaa! Mẹ ơi dã thú!” Mạn Đạt hét toáng lên, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

.

Cái hố Hồng Thảo nói cách sơn động không xa lắm, nằm ở dưới một triền núi, mặt đất có rất nhiều cỏ khô nên không nhìn kĩ thì sẽ bỏ qua. Miệng hố to chừng 5 mét, dưới đáy chằng chịt vết cào sắc bén, mỗi vết đều sâu hơn hai mươi cm.

Bách nhĩ nhìn thấy thế, đầu tiên là bị dọa hồn vía lên mây, sau đó nhìn thấy lớp đất màu đỏ loáng thoáng lộ ra thì mừng như điên!

Quả thật là quặng sắt kìa!

Quặng sắt loại này hàm lượng sắt cao, hơn nữa không cần quá tỉ mỉ về nhiệt độ rèn luyện!

Thấy Bách Nhĩ kích động như vậy, Hồng Thảo thử hỏi, “Sao vậy Bách Nhĩ, tìm được thứ ngươi cần rồi hả?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com