Khoảnh khắc chiếc chăn in đầy hoa văn sặc sỡ đáp lên người Chu Hoành Viễn, thân mình hắn ta giật bắn lên, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn quanh một lượt, đến khi ngơ ngác ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt thanh tú của Trình Dục. Chu Hoành Viễn vội vàng dụi mắt, lúng túng cuộn chiếc chăn lại rồi ôm chặt vào lòng. Hắn muốn gọi một tiếng "Chú", nhưng thanh quản chỉ khẽ rung, phát ra lại tiếng khản đặc như giấy nhám cọ xát, mang theo cơn đau âm ỉ. Giọng hắn nặng nề, "Chú..."
Trình Dục sững sờ. Anh cau mày, quay mặt đi, tránh nhìn thẳng vào Chu Hoành Viễn. Anh phải hắng giọng như để gạt đi chút mềm lòng, rồi lạnh nhạt nói, "Tỉnh rồi thì đi đi, đừng ở đây chặn đường làm phiền người khác."
Giọng điệu của Trình Dục hoá thành từng nhát dao bén ngót, nhẹ nhàng xuyên thẳng vào tâm khảm Chu Hoành Viễn, khiến hắn không tài nào chống đỡ nổi, co người rúm ró, dán chặt vào tường, cúi đầu thật sâu. Hắn hít một hơi nặng nề, mắt ngấn lệ, nghẹn ngào với muôn vàn lời muốn nói mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Người làm sai là hắn, người rời đi trước cũng là hắn, kẻ vọng tưởng dùng tiền bạc bù đắp tất cả vẫn là hắn. Tâm hồn hắn hèn mọn ti tiện đến thế, vậy mà vẫn dám mơ về một ngày được thứ tha.
Đôi môi Chu Hoành Viễn khẽ mấp máy như định nói gì đó, nhưng lại bị cơn ho dữ dội chặn lại. Tiếng ho vang như chiếc xe kéo cũ kỹ ì ạch lê trên đường, tưởng chừng có thể ho ra cả tim gan phèo phổi. Trình Dục vô thức bước hai bước về phía hắn, biểu cảm nghiêm nghị thoáng chút dao động. Anh cắn môi, rồi thở dài, "Về đi, về nhà của cậu đi."
Chu Hoành Viễn ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Trình Dục. Nhà ư? Hắn còn nơi nào gọi là nhà nữa đâu? Hắn vốn dĩ chưa từng có một mái ấm thực thụ. Trấn Chu lạnh lẽo và xa lạ kia từ lâu đã chẳng đáng gọi là quê hương. Bắc Kinh hay New York lại càng không có ngọn đèn nào thắp sáng chờ đợi hắn trở về. Thành phố J từng là nơi hắn coi là nhà; căn hộ ba phòng ngủ ấm cúng giản dị này từng là lớp vỏ mềm mại và an yên nhất của hắn. Hắn đã từng thực sự có một mái nhà thuộc về mình, vậy nhưng chính hắn lại nhẫn tâm vứt nó lại, coi nó chẳng đáng một xu.
Cái nhìn chằm chằm của Chu Hoành Viễn khiến Trình Dục rợn cả người. Anh bất giác dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng chỉ một lát sau, lòng trắc ẩn không đành, anh lại liếc nhìn khuôn mặt của Chu Hoành Viễn, bấy giờ mới nhận thấy hai gò má hắn đang ửng đỏ bất thường. Mày Trình Dục nhíu chặt, cố dằn lòng, anh lạnh nhạt nói thêm, "Chúng ta vốn dĩ không cùng đường. Ai cũng có cách sống và lựa chọn của riêng mình cả."
Lệ trong mắt Chu Hoành Viễn dường như sắp tràn mi, nhưng hắn cắn răng kìm chế không để nó rơi. Hắn mở to đôi mắt, cố nén lấy cảm xúc của mình, không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Trình Dục thấy vậy chỉ chau mày, rồi xoay người vào nhà, đóng sập cửa lại.
Trình Dục vốn mềm lòng, cả buổi sáng cứ bồn chồn không yên, mấy lần nhìn qua mắt mèo đều thấy Chu Hoành Viễn ngồi bất động trước cửa. Ngay cả bác hàng xóm đối diện cũng ra vào mấy lần, hỏi hắn những năm qua đã đi đâu, có biết chú hắn tìm hắn lâu lắm không.
Chu Hoành Viễn nhìn khuôn mặt đẫy đà của bác hàng xóm nhà đối diện, nở nụ cười chua chát. Hắn nghĩ, mười năm rốt cuộc là bao lâu? Lâu đến mức một giai nhân trung niên cũng mất đi vẻ mặn mà, dài đến nỗi một đứa trẻ bi bô tập nói cũng khoác cặp sách trên lưng.
Trình Dục biết đêm qua hắn dầm mưa, sau lại không ăn không uống ngồi ngoài cửa cả đêm đến tận trưa. Anh sợ hắn ngã bệnh không ai chăm sóc, đứng ngồi không yên với trăm ngàn cảm xúc đan xen. Nhưng nếu nói anh mở cửa cho hắn vào thì anh lại thấy uất nghẹn, không cam tâm. Anh không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Chu Hoành Viễn nữa, cho dù lúc này người đó đối với anh chỉ còn lại nỗi hổ thẹn thuần tuý, không còn chút mảy may toan tính nào khác. Trình Dục cả đời sống thanh bạch, chưa bao giờ chiếm lợi của ai dù chỉ một chút, dù giờ Chu Hoành Viễn có tiền có thế, anh cũng chẳng muốn "nối lại tình xưa" với đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn. Dẫu anh chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng vẫn có nguyên tắc và niềm kiêu hãnh của riêng mình, đó không phải làm cao, mà là giữ phẩm cách.
Trong lúc Trình Dục đang bận chiến đấu với mớ chuyện xưa chợt ùa về thì bỗng nghe tiếng la chói tai của bác hàng xóm đối diện vọng vào, "Con bị sao vậy nè? Sao lại gục ở đây vậy hả?" Trình Dục lập tức bật dậy, giây sau đã nghe tiếng bác hàng xóm dồn dập gõ cửa, "Cậu Trình, cậu Trình, để thằng nhỏ ngồi đây hoài không được đâu, cậu ra coi kìa, nó ngất xỉu rồi!"
Trình Dục mở cửa, thấy Chu Hoành Viễn nằm gục trước cửa nhà mình, trong lòng vẫn ôm chặt tấm chăn mà anh đã ném cho hắn.
Cay cay nơi sống mũi, Trình Dục cúi người xuống, đặt bàn tay lạnh buốt lên trán Chu Hoành Viễn. Nhiệt độ nóng hổi khiến anh suýt giật mình rụt tay lại. Một cảm giác chua xót dâng trào trong tim. Anh cắn môi, lay lay Chu Hoành Viễn, miệng khẽ gọi, "Dậy đi, dậy vào nhà nghỉ ngơi..."
Đôi mắt Chu Hoành Viễn khẽ động, nhưng sức lực mở ra dường như đã cạn kiệt. Trình Dục cố gắng nâng hắn dậy, từng bước một kéo hắn vào trong nhà.
Những năm tháng Trình Dục gò lưng bên bàn học đã khiến vai gáy và thắt lưng anh luôn đau nhức mỗi khi dùng lực. Vóc người Chu Hoành Viễn lại cao lớn, nặng hơn 50 ký, kéo hắn vào nhà là một thử thách không nhỏ. Chỉ mới đến cửa, Trình Dục đã thấy lưng mình đau nhói. Anh nhắm mắt nghỉ một chút, nhìn gương mặt đỏ bừng của Chu Hoành Viễn, rồi nghiến răng dồn hết sức lực, vác hắn lên sofa.
Trình Dục cởi giày và quần áo ướt sũng cho Chu Hoành Viễn, chỉ để lại một chiếc quần đùi. Sau đó anh vào phòng ngủ lấy chăn đắp cho hắn, tỉ mỉ chèn mép chăn thật kín, quấn hắn thật kỹ. Anh rót một cốc nước, lọc đi lọc lại vài lần cho đến khi nước đạt nhiệt độ vừa đủ ấm mới đánh thức Chu Hoành Viễn. Một tay cầm ly thủy tinh, một tay cầm hai viên thuốc, Trình Dục dịu dàng nói, "Nào, dậy uống thuốc đi."
Có lẽ vì sốt đến mê man, hoặc có lẽ vì khoảnh khắc này yên bình và người trước mắt lại dịu dàng quá đỗi, Chu Hoành Viễn dường như không còn phân biệt được không gian và thời gian nữa. Gương mặt hắn đỏ bừng, đầu bù tóc rối, hắn nhận lấy thuốc và ly nước, gật gật đầu với vẻ ngoan ngoãn lạ thường. Đợi Chu Hoành Viễn uống xong thuốc Trình Dục mới yên tâm, vừa định đứng dậy thì bị Chu Hoành Viễn nắm lấy tay.
Trình Dục muốn giằng ra, nhưng bàn tay Chu Hoành Viễn nóng hầm hập như sắt nung, khiến lòng anh mềm nhũn. Anh quay lại, nhìn người đàn ông yếu ớt và bất lực trên sofa, giọng điệu vẫn không đổi, "Tôi đi nấu cơm. Cậu ăn xong thì về ngay đi. Về Bắc Kinh hay ở khách sạn gì cũng được, tóm lại là đừng làm phiền tôi nữa."
Chu Hoành Viễn nở nụ cười chua xót, gọi "Chú ơi" với chất giọng khản đặc.
Khi xưa, mỗi khi Chu Hoành Viễn ngủ không ngon hay cảm thấy bất an, hắn đều gọi "Chú ơi" không chút ngượng ngùng. Mỗi lần như thế, Trình Dục không thấy phiền, luôn dịu dàng đáp lại, "Chú đây, chú luôn ở đây với con." Từng khoảnh khắc ngày ấy vẫn còn rõ mồn một, chỉ là những khung cảnh đó giờ đây đã thành tiêu bản khô cằn được đặt vào trong bảo tàng thời gian, để người người qua lại chiêm ngưỡng ngắm nhìn.
Nghe Chu Hoành Viễn gọi mình, Trình Dục thoáng khựng lại, nhưng rồi anh vẫn bước đi. Một lát sau, từ bếp vọng ra tiếng rửa rau, thái dao quen thuộc, âm thanh ấy len lỏi vào lòng người, nhói đau đến lạ.
Trước khi mất ý thức, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Chu Hoành Viễn là: đã bao lâu rồi, bao lâu rồi mình chưa được ăn món gì do Trình Dục nấu? Đã bao lâu rồi mình chưa nếm lại hương vị của bữa cơm gia đình?