Viên thuốc cảm và chiếc chăn bông phát huy tác dụng, nhanh chóng đưa Chu Hoành Viễn vào giấc ngủ. Đầu hắn trĩu nặng, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dù vẫn có thể nghe thấy tiếng dép lê Trình Dục nhẹ nhàng lui tới trong nhà, nhưng chẳng tài nào mở mắt ra được. Hắn muốn gọi Trình Dục, vậy mà cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng thở nặng nhọc như chiếc ống bễ cũ mèm.
Đến khi Chu Hoành Viễn tỉnh lại, bên ngoài ban công đã rực đỏ màu hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa kính, khiến trần nhà và sàn nhà được nhuộm một màu vàng sậm, trông đẹp đến nao lòng. Hắn không thể vực dậy nổi tinh thần, chỉ biết nằm đó uể oải ngắm nhìn. Bên cạnh, giọng nói đều đều không chút cảm xúc của Trình Dục vang lên, "Dậy rồi thì qua đây ăn chút gì đi." Sau đó anh chỉ vào bộ đồ ngủ mới gấp gọn trên bàn trà, nói thêm, "Bộ này mới mua mấy ngày trước, tôi chưa mặc lần nào đâu."
Chu Hoành Viễn cúi đầu, đưa tay cầm bộ đồ ngủ lên, ngón tay mân mê lớp vải, lòng dâng lên một nỗi thất vọng mơ hồ nhưng khó làm ngơ. Đã bao lâu rồi hắn không được ở gần Trình Dục? Đã bao lâu rồi hắn không còn được ngửi thấy hương thơm từ người chú ấy?
Lúc này, đối mặt với Trình Dục, Chu Hoành Viễn chỉ thấy một nỗi e dè. Hắn lặng lẽ mặc đồ, rón ra rón rén bước đến bàn ăn, bấy giờ mới nhận ra Trình Dục đã dùng bữa xong từ bao giờ. Giờ đây, Trình Dục đang ngồi ở bàn đọc sách, không hề để ý đến hắn. Từ sau khi Chu Hoành Viễn rời đi, Trình Dục đã không còn cái thói quen khờ khạo là ngồi chờ cơm người khác cả một buổi trời nữa. Sức khỏe là của mình, niềm vui cũng như vậy. May mắn thay, Trình Dục đã không nhận ra lẽ sống ấy quá muộn màng.
Chu Hoành Viễn cúi đầu dùng đũa gắp màn thầu lên. Vì vẫn còn đang bệnh, cộng thêm mới ngủ dậy nên hắn chẳng có chút khẩu vị nào, cố nuốt nước bọt chỉ làm cổ họng nghẹn ứ lại. Hắn liếc trộm Trình Dục, nhưng anh đang chăm chú đọc cuốn sách trên tay, dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ, như thể từ lâu đã chẳng còn để hắn vào mắt.
Trình Dục chỉ làm hai món vô cùng đơn giản: một đĩa khoai tây xào và một đĩa cà tím xào. Khoai tây được thái thành sợi mảnh đều tăm tắp, trông chẳng giống phong cách vụng về thường thấy của Trình Dục, mà lại mang dáng dấp của một đầu bếp nhà hàng chuyên nghiệp. Chu Hoành Viễn nhìn đĩa khoai tây xào ngẩn ngơ hồi lâu. Trong khoảnh khắc đó, hắn lại bất giác nhớ đến món khoai tây cắt vụn thô kệch mà người chú nấu ăn dở tệ của mình từng làm. Hắn nhíu mày, cầm đũa gắp mấy sợi khoai tây bỏ vào miệng. Vị chua thanh lập tức kích thích vị giác, ngon đến nỗi đánh thức kẻ háu ăn đang say ngủ trong hắn. Dù đã gần một ngày chưa ăn gì, giờ đây bụng đang đói cồn cào, nhưng hắn lại không nỡ ăn thêm khoai tây xào. Thay vào đó, hắn vừa cắn từng miếng màn thầu, vừa ăn hết sạch hơn nửa đĩa cà tím mà Trình Dục để lại.
Chu Hoành Viễn giờ đây không dám tỏ vẻ cao ngạo hay quyền uy trước mặt Trình Dục, ăn no xong, hắn ngoan ngoãn đứng dậy thu dọn chén đũa. Nghe tiếng động, Trình Dục mới ngẩng đầu, liếc đĩa khoai tây gần như còn nguyên. Anh hỏi thờ ơ, "Sao không ăn khoai tây? Không hợp khẩu vị à?"
Chu Hoành Viễn mím chặt môi, cả người bỗng chốc cứng đờ. Qua vài giây, hắn mới lí nhí đáp, "Chú ơi, món khoai tây chú làm khác trước nhiều quá."
Trình Dục như nghe thấy điều gì đó hề lắm, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai. Sau đó, anh ngẫm nghĩ câu nói của Chu Hoành Viễn một hồi rồi mới lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chu Hoành Viễn, chẳng lẽ mười năm qua tôi vẫn phải dậm chân tại chỗ, chẳng có chút tiến bộ nào sao?"
Tim Chu Hoành Viễn thắt lại đau đớn, có lẽ vì bệnh tật, cũng có thể vì nỗi bất lực khốn cùng trước thời gian tàn nhẫn. Tấm lưng hắn vô thức khom xuống như đang chịu một áp lực vô hình nào đó. Mãi lâu sau, hắn mới đứng thẳng dậy, từng bước nặng nề đi về phía bếp.
Trình Dục dõi theo bóng lưng Chu Hoành Viễn, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run lên hai lần, rồi lại cố ép bản thân cúi xuống đọc sách, không còn để ý đến người đàn ông yếu đuối kia nữa.
Nhưng vừa mới đọc được vài dòng, tâm trí Trình Dục đã trôi dạt đi đâu mất. Anh chỉ biết cười khổ, mười năm trước, có cho vàng Trình Dục cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có ngày anh thản nhiên để mặc Chu Hoành Viễn đang sốt cao đứng trước bồn rửa loay hoay với chén đũa. Theo năm tháng, anh trưởng thành trên nhiều phương diện, và phần lớn trong số đó phải "cảm ơn" đến sự tàn nhẫn và hèn hạ của Chu Hoành Viễn.
Nhiều năm rồi Chu Hoành Viễn không làm việc nhà, vì thế mà lúc làm có vẻ lúng túng, không thuận tay chút nào. Nước rửa chén khiến tay hắn trơn tuột, suýt nữa đánh rơi cái chén. Hắn vội vàng trấn tĩnh, cố hết sức không để xảy ra sự cố nào, chỉ sợ càng làm Trình Dục không vui. Hiện tại, Chu Hoành Viễn thật sự rất sợ Trình Dục, còn sợ hơn cả lúc mới từ trấn Chu lên thành phố J.
Khi Chu Hoành Viễn xong việc rồi trở lại phòng khách, Trình Dục đã cất sách đi, anh hất cằm về phía thư phòng, nói với Chu Hoành Viễn, "Vào thư phòng mà ngủ, trong đó có chăn gối sạch."
Chu Hoành Viễn nhíu mày, thoáng nhìn về căn phòng từng thuộc về mình giờ đây khép cửa im lìm, không biết bên trong giờ ra sao, càng không biết trong mười năm vắng mặt mình, đã từng có ai sống trong đó chưa. Ý nghĩ này thoạt đầu chỉ thoáng qua, nhưng rồi nhanh chóng biến thành cơn ác mộng không thể xua đuổi, cứ quẩn quanh trong tâm trí. Hắn không dám hỏi, thậm chí còn không dám nhắc đến. Tình cảm của hắn vốn đã trái luân thường, hơn nữa hắn còn là kẻ hèn hạ vô sỉ. Giờ đây đã qua mười năm, hắn còn tư cách gì để hỏi han về tình cảm và cuộc sống của Trình Dục nữa? Hắn biết, việc Trình Dục chịu để hắn tá túc đã là ân huệ lớn nhất rồi.
Lý trí mách bảo hắn chấp nhận sắp xếp của Trình Dục, nhưng cảm xúc lại phản kháng trước. Gương mặt Chu Hoành Viễn biến đổi rõ ràng, lông mày nhíu chặt, đôi môi mím lại, tất cả đều tố cáo rằng "kẻ ngoại lai" này đang không cam lòng.
Trình Dục chợt thấy Chu Hoành Viễn bây giờ thật nực cười, đến mức lời anh nói ra chua chát đến chính anh cũng thấy bất ngờ, "Cậu không hài lòng à? Cậu nghĩ sau mười năm tôi vẫn giữ lại phòng cho cậu sao?" Nói xong, Trình Dục lại thấy không ổn, anh cúi đầu chau mày, không muốn nhìn Chu Hoành Viễn nữa.
Thân thể Chu Hoành Viễn chợt căng cứng rồi lại thả lỏng, hắn chậm rãi lắc đầu, nói, "Dạ không, chú chịu cho con tá túc là con đã rất vui rồi."
Trình Dục cắn chặt môi, "Tôi chỉ cho cậu ở đây một ngày. Tối nay ngủ sớm đi, sáng mai về sớm."
Lời nói như lưỡi dao xoáy thẳng vào trái tim Chu Hoành Viễn khiến nó đau nhói. Không biết can đảm từ đâu trỗi dậy, hắn bất ngờ quỳ xuống trước Trình Dục, nắm lấy bàn tay anh, khẩn thiết cầu xin, "Chú ơi, con không muốn quay lại Bắc Kinh. Chú nhận con thêm một lần nữa được không chú? Con xin chú mà."
Trình Dục bật cười khẽ như vừa nghe thấy một câu bông đùa hài hước, nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt Chu Hoành Viễn, anh mới thôi cười. Sắc mặt anh biến đổi, cuối cùng hiện lên vẻ chế giễu khi thấy một thằng ngu. Anh nhìn chằm chằm Chu Hoành Viễn hồi lâu, thậm chí quên cả rút tay ra khỏi tay hắn, bình thản nói, "Nhận cậu thêm lần nữa để rồi bị phản bội thêm lần nữa sao? Chu Hoành Viễn, tôi đúng là ngu thật, nhưng cũng không đến mức thấy một hòn đá tận hai lần mà không biết né đi đâu." "
Vai Chu Hoành Viễn run rẩy khe khẽ, hắn siết chặt tay Trình Dục hơn, kéo mạnh về phía mình, đến khi bàn tay trắng muốt ấy áp lên lồng ngực nơi trái tim đang đập thình thịch, hắn mới nói rõ ràng từng chữ một, "Chú ơi, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Con sẽ không phản bội chú nữa. Con sẽ đối xử tốt với chú, yêu chú như lúc chú từng yêu con."
Trình Dục cau mày, không chút do dự rút tay về. Anh vỗ nhẹ lên má Chu Hoành Viễn, giọng điệu bình tĩnh như một nhát dao bén ngọt cứa thẳng vào lòng hắn, "Nhưng tôi không muốn được cậu yêu, và cũng chẳng muốn tìm hiểu lời cậu nói thật giả thế nào."
Chu Hoành Viễn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Trình Dục, "Chú ơi, con sẽ không lừa dối chú nữa, con thề sẽ không bao giờ lừa dối chú nữa... Chú tin con thêm một lần cuối được không?"
Sắc mặt Trình Dục vẫn thản nhiên, tựa như đang trò chuyện về tình trạng không khí hay giao thông tệ hại ở thành phố J vậy. Anh nhếch mép, "Được thôi, tôi tin cậu. Vậy giờ cậu nói xem, giữa tôi và sự nghiệp ở Bắc Kinh, cậu sẽ chọn gì?"
Chu Hoành Viễn biến sắc, hắn không thể ngờ Trình Dục lại hỏi câu như vậy. Đang còn đắn đo cách trả lời thì Trình Dục bình thản nói, "Cậu biết mình sai, nhưng cậu hoàn toàn không hối hận. Dù có cho cậu làm lại mười ngàn lần, cậu vẫn sẽ chọn như vậy."
Trong lòng Chu Hoành Viễn trơ trọi như có cơn gió lạnh quét qua, giá buốt đến tận xương tuỷ. Hắn kinh ngạc nhìn Trình Dục, còn chưa kịp nói lời nào đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên, tựa như một lời thủ thỉ ân cần nhưng từng chữ lại sắc lạnh như dao, "Ngay từ đầu chúng ta đã quá khác biệt từ suy nghĩ đến tính cách. Vậy thì thà làm người dưng còn hơn."