Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 74



Chu Hoành Viễn đứng ngoài cửa, mãi cho đến khi đèn trong phòng Trình Dục tắt hẳn, hắn mới quay trở lại thư phòng. Khoảnh khắc đó, Chu Hoành Viễn mới thực sự nhận ra Trình Dục đã già rồi. Lần gặp nhau vào đêm mưa hôm ấy, hắn còn tự mãn vì thời gian không hề để lại dấu vết gì trên người Trình Dục, nhưng đến giờ, hắn mới hiểu rằng, năm tháng luôn công bằng với tất cả, nó thay đổi mọi thứ mà không hề báo trước, kể cả với người chú ấy, cũng như với chính hắn. Chẳng có gì gọi là nhan sắc không tàn phai, cũng chẳng có gì là mãi mãi như thuở ban đầu, đó chỉ là một liều thuốc an thần để giảm bớt cảm giác tội lỗi dành cho chính hắn khi lần đầu gặp gỡ mà thôi.

Sáng Chủ Nhật, Trình Dục không vội dậy ngay, đợi đến khi nghe thấy tiếng Chu Hoành Viễn mua đồ ăn sáng về rồi mới từ từ rời giường.

Chu Hoành Viễn mua đồ ăn sáng giống hệt hôm qua, cũng lại là cháo và bánh rán. Hắn đặt từng món lên trước mặt Trình Dục. Anh không nói gì, cũng chẳng phản ứng nhiều, chỉ cầm đũa gắp một miếng bánh rán đặt vào tay, xé thành từng miếng nhỏ rồi thả vào cháo cho mềm ra, đợi ngấm gia vị rồi mới ăn. Chu Hoành Viễn không vội ăn, chỉ lẳng lặng nhìn Trình Dục. Tối qua, sau khi Trình Dục nói những lời đó, rõ ràng là anh đã không ngủ yên, đôi mắt anh thâm quầng, ánh sáng bên trong cũng nhạt hơn, nhìn có vẻ mệt mỏi, khiến Chu Hoành Viễn cảm thấy một nỗi đau khó tả trong lòng.

Đợi Trình Dục ăn no uống đủ, Chu Hoành Viễn mới bắt đầu ăn. Trình Dục thầm khinh bỉ, chỉ thấy hắn ta quá giả tạo.

Ăn sáng xong, Trình Dục định cầm sách lên đọc, Chu Hoành Viễn đã nắm lấy tay anh, nói, "Chú ơi, mình nói chuyện một chút đi."

Trình Dục không tỏ thái độ gì. Anh không nghĩ đây sẽ là một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng và vui vẻ, nhưng cũng không cần thiết phải né tránh. Ít nhất, trong mối quan hệ của bọn họ, người có lỗi không phải là anh.

"Chú à, con cứ tưởng là mình hiểu chú lắm. Con tưởng dù đã qua mười năm, con vẫn hiểu có thể chú, từ suy nghĩ, tính cách, đến cả thói quen..." Nói đến đây, Chu Hoành Viễn cười tự giễu, "Nhưng đêm qua con mới biết mình đã sai lầm đến nhường nào, mới biết những nỗ lực lấy lòng từ một phía của mình nực cười ra sao, cả sự quan tâm và thăm hỏi hời hợt của mình nông cạn đến thế nào..."

Trình Dục nghĩ bụng: thì đúng vậy mà; anh định châm chọc vài câu, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy chán nản của Chu Hoành Viễn, mọi ác ý trong anh đột nhiên vơi đi một nửa, không còn đủ sức lực hay lòng dạ để nói ra những lời cay nghiệt nữa. Đối với Trình Dục, việc thốt ra lời lẽ ác độc luôn cần rất nhiều năng lượng.

Chu Hoành Viễn tiếp tục, "Chú ơi, con thật sự muốn bù đắp những lỗi lầm của mình, con biết mình sai rồi. Mặc dù bây giờ con làm chưa được tốt, nhưng chú có thể cho con một cơ hội để hiểu chú không? Chỉ cần chú nói, con sẽ ghi nhớ và cố gắng thay đổi từng chút một. Con sẽ đối xử với chú một cách chân thành nhất."

Trình Dục trong lòng không khỏi xúc động, nhưng lại chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Hai người cứ thế im lặng đứng đối diện nhau, bầu không khí không hề căng thẳng nhưng lại vô cùng ngượng ngập. Trình Dục biết mình chẳng cần phải làm cao, càng không cần phải nói những lời làm Chu Hoành Viễn tổn thương. Anh chỉ mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng.

Sau một hồi lâu, Trình Dục mới hờ hững nói, "Bù đắp rồi thì sao nữa?" Không phải mọi chuyện đều có thể bù đắp, không phải mọi thương tổn đều có thể được thứ tha, cũng không phải tấm gương vỡ nào cũng có thể được hàn gắn. Dù Chu Hoành Viễn có hạ mình và lấy lòng để cố lấp đầy khoảng trống suốt mười năm giữa hai người, thì tấm gương ấy cũng chẳng thể lành được như xưa. Trình Dục biết mình không thể cho Chu Hoành Viễn cái kết mà hắn mong muốn, dù là tình thân hay cái gọi là tình yêu, vì vậy, anh không muốn lãng phí thời gian và sức lực của cả hai nữa.

Chu Hoành Viễn không ngờ Trình Dục lại hỏi như vậy, hắn ngẩn người một lúc rồi mới đáp, "Chú, không có "rồi thì sao" gì hết, con không mong cầu gì cả. Chú không cần phải hứa hẹn với con điều gì, cũng không cần cảm thấy khó xử. Tất cả thứ này đều là của con nợ chú, và con sẽ mãi mãi nợ chú."

Trình Dục cúi đầu mỉm cười. Một lúc sau, anh mới ngẩng mặt lên, nhìn Chu Hoành Viễn, thản nhiên nói, "Ngày hôm đó cậu hỏi tôi liệu có từng yêu cậu không, đến tối qua tôi mới chợt nhớ lại, trong những ngày tháng phải chực chờ điện thoại, tin nhắn của cậu đến phát điên, thật ra tôi đã từng nghĩ đến việc dùng cơ thể mình để níu kéo cậu ở lại." Những câu chuyện xấu hổ và nhục nhã đến thế, vậy mà lại được Trình Dục kể theo một cách rất nhẹ tênh. Nhưng anh càng nhẹ nhàng, Chu Hoành Viễn lại càng cảm thấy đau đớn và hối hận. Từng câu từng chữ như hoá thành con dao găm, cắm thẳng vào lồng ngực của Chu Hoành Viễn, khiến hắn gần như không thể thở nổi, mỗi nhịp tim đều mang theo nỗi đau thấu trời. Đương nhiên hắn biết Trình Dục không hề yêu mình, nhưng chính vào những tháng ngày giày vò và bất lực nhất, khi người duy nhất anh có thể dựa vào đã bỏ rơi anh, một người đàn ông thẳng như Trình Dục đã phải hạ mình đến mức muốn dùng thân thể để níu kéo lại tất cả. Nhưng tất cả những gì anh mong muốn lại chỉ là được ở bên và bầu bạn với người cháu mà anh đã nuôi lớn, đã nhận vô số tình cảm từ anh thôi. Chu Hoành Viễn nhắm chặt hai mắt, vài giọt nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má, không biết đã rơi đi đâu mất.

Chu Hoành Viễn hít một hơi thật sâu, cảm giác như kim giây trên đồng hồ đang kéo lê, mỗi giây trôi qua đều kèm theo cảm giác đau đớn tột độ.

Trình Dục nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của Chu Hoành Viễn, trong lòng cũng không dễ chịu, anh lắc đầu, khẽ cười vài tiếng, an ủi ngược lại hắn, "Mọi chuyện đã qua rồi. Ngày tháng có khó khăn đến đâu thì rồi cũng sẽ thành quá khứ." Thực ra trên đời này, chẳng có nỗi khổ nào mà con người không thể vượt qua được, điều này Trình Dục từ nhỏ đã hiểu rõ.

Chu Hoành Viễn nắm chặt lấy tay Trình Dục, giọng đầy khẩn thiết gọi anh, "Chú ơi, chú..." Mỗi tiếng gọi đều như xé nát lòng, như dao cứa vào tim mỗi người. Chu Hoành Viễn sợ hãi, sợ từ nay sẽ không còn cơ hội gặp lại người trước mặt, sợ rằng sẽ vuột mất đi người chú mà hắn đã mắc nợ quá nhiều. Lẽ ra Trình Dục phải trừng phạt hắn, phải trừng phạt cả một đời mới đúng.

Trình Dục trong lòng ngổn ngang trăm mối, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, lúc này anh cũng không kiềm chế được nữa, tất cả những gì chất chứa trong lòng đều tuôn ra, "Cậu còn gửi cho tôi tấm séc, gửi cho tôi thẻ tiết kiệm. Chu Hoành Viễn, cậu thật sự muốn dùng tiền để bù đắp cho tôi sao..."

Chu Hoành Viễn cúi đầu càng sâu hơn. Khi đó, hắn mới vào làm thực tập sinh ở JP Morgan Chase, nhận được một khoản trợ cấp khá hậu hĩnh đối với hắn lúc bấy giờ. Hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trình Dục, nhưng lại không muốn liên lạc trực tiếp với anh, vậy nên đã chuyển ngoại tệ cho Mai Đình nhờ cô chuyển thành tấm séc để đưa cho Trình Dục. Trình Dục nhận được tấm séc thì đương nhiên phải sinh nghi, anh bèn nhờ bạn làm việc trong ngân hàng hỏi thăm mới biết tấm séc đó là của Mai Đình, lúc đó vẫn đang học ở trường sư phạm tỉnh S. Trình Dục ngay lập tức đoán ra người gửi là Chu Hoành Viễn đã không từ mà biệt, tất nhiên anh không thể nào nhận món tiền nhục nhã này được. Tấm séc không ai nhận thì bị huỷ bỏ là điều đương nhiên. Chu Hoành Viễn hết cách, nhưng hắn cũng không tiếp tục ép buộc. Sau này khi Chu Hoành Viễn về nước, mỗi năm đều nhờ Mai Đình gửi thẻ tiết kiệm cho anh, Trình Dục cực kỳ tức giận với hành động này của hắn, nhưng lại không tiện đến gặp một cô gái để giải quyết, đành phải trả lại tất cả các bưu kiện còn nguyên vẹn.

Chu Hoành Viễn siết chặt nắm đấm, không còn mặt mũi nào để ngẩng đầu lên nữa. Hắn thật sự đã ngu ngốc đến mức tưởng có thể dùng tiền để che đậy sự hèn hạ và vô liêm sỉ của mình, hắn đã dùng tiền để sỉ nhục thứ tình cảm Trình Dục dành cho hắn suốt bao nhiêu năm qua. Hắn là một kẻ còn không bằng cả súc vật.

Trình Dục thở dài, nói nhiều tất sai, hôm nay anh đã nói quá nhiều lời vô ích. Anh đã gần bốn mươi tuổi rồi, sao mà vẫn sống trong vô minh? Cứ oán hận và than vãn như thế này sẽ có nghĩa lý gì cơ chứ?

Chẳng ích gì, tất cả đều vô nghĩa.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 74.

Editor: Ý là mình hứa sẽ hoàn thành trước năm mới mà chắc phải là năm Bính Ngọ 2026 chớ giờ là trễ deadline được 3 mùng rồi đó ^.^ Thoi không sao cạ, mình vẫn sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể ạ, hi vọng mọi người vẫn sẽ ở đây với mình nhaaa. Giờ thì chúc mọi người một năm mới vui vẻ và hạnh phúc nháaaaa