Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 75



Trong lòng Trình Dục đã ngập tràn tuyệt vọng, anh rút tay mình khỏi tay Chu Hoành Viễn, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với hắn ta nữa. Nhưng Chu Hoành Viễn vội níu lấy tay anh, như thể sợ anh sẽ tan biến ngay trước mắt mình.

Trình Dục nhíu mày, anh không biết giữa mình và Chu Hoành Viễn còn chuyện gì để nói, nhưng cũng chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục giằng co. Vậy nên anh đành chiều theo ý của Chu Hoành Viễn, yên lặng ngồi trên ghế sofa.

Nhìn Chu Hoành Viễn khổ sở cau chặt đôi mày, Trình Dục cảm thấy đôi chút kỳ lạ. Rõ ràng người bị tổn thương là anh, người nên khó chịu cũng phải là anh, thế nhưng sao Chu Hoành Viễn lại làm ra vẻ đau khổ như thế? Phải chăng là hắn đang cố tình khiến anh đau lòng? Bất chợt, Trình Dục nhớ đến nhiều năm về trước, khi mà đứa trẻ ấy dù biết mình không phải con đẻ của Chu Vân Vĩ nhưng vẫn giả vờ yếu thế để tìm kiếm sự thương hại, cố tình khiến người ta mềm lòng. Chu Hoành Viễn chưa bao giờ có một trái tim lương thiện; hắn ta chính là một con sói hung ác chuyên ra vẻ yếu đuối tội nghiệp chỉ để dưỡng sức chờ đợi thời cơ, hòng giấu đôi vuốt sắc lẹm và hàm răng nhọn hoắc dưới lớp mặt nạ dịu dàng.

Chu Hoành Viễn cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, thốt ra câu hỏi cứ mãi quẩn quanh trong lòng, "Chú ơi, sao chú vẫn chưa kết hôn?"

Trình Dục hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Chu Hoành Viễn sẽ hỏi câu này vào hôm nay. Anh không giấu giếm, cũng chẳng phóng đại, chỉ thản nhiên nói, "Thật ra khi cậu còn học cấp 3, tôi đã từng rất thích một cô gái. Nhưng tôi biết cậu không muốn tôi yêu đương hay kết hôn." Nói đến đây, Trình Dục nhoẻn miệng cười trào phúng, "Khi đó vì sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng và cuộc sống của cậu nên tôi chưa bao giờ tiến tới với cô ấy. Đến khi cậu thi đại học xong, cô ấy đã lấy chồng rồi."

Tim Chu Hoành Viễn thắt lại. Trình Dục nói tiếp, "Sau đó khi cậu đi du học, tôi cứ thế sống vô định nửa năm trời, trong lúc đó cũng có quen một cô bạn gái. Khoảng năm 2014, tôi trả xong khoản vay mua nhà, định nghỉ việc để học thạc sĩ, cô ấy không muốn tôi học lên, nói là không ổn định, không có cảm giác an toàn. Hai bên không thể hiểu nhau nữa, mỗi người một ý, thế là lại chia tay."

Chu Hoành Viễn há to miệng, nhưng không biết phải nói gì. Hắn vô thức căm hận tất cả những ai không thể để Trình Dục làm như ý nguyện, vậy mà giờ khắc này hắn lại không khỏi cảm kích vì cô gái ấy đã rời đi.

"Rồi khi học cao học, tôi có quen một cô bạn học khoá dưới. Tốt nghiệp xong, cô ấy vào làm trong nhà nước, thế là tìm được một người tốt hơn."

Chu Hoành Viễn im lặng, vẻ mặt phức tạp. Hắn đương nhiên không muốn Trình Dục lấy vợ sinh con, nhưng khi nghe Trình Dục kể lại những chuyện buồn trong quá khứ một cách bình thản như vậy, trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một nỗi đau đớn khó tả.

Duyên phận của đời người là hữu hạn, có những thứ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nữa. Trình Dục đã sớm lĩnh ngộ được đạo lý này. Cho dù yêu đương hay kết hôn, tình cảm thôi là chưa đủ, còn phải đúng thời điểm, đúng người, đúng hoàn cảnh, không được thiếu một yếu tố nào. Cuộc đời dài đằng đẵng, có người không thể giữ lại dù có cố gắng đến mấy, vậy thì chi bằng mình buông tay? Chia tay cũng lâu rồi, Trình Dục đã thôi quyến luyến, không còn đau lòng, nhưng những ký ức ấy vẫn gợn lên chút tâm sự. Tâm trạng anh chùng xuống, đành phải chuyển đề tài, lảng sang chuyện khác, "Còn cậu thì sao, cũng sắp ba mươi rồi."

Chu Hoành Viễn không ngờ Trình Dục lại hỏi về chuyện tình cảm của mình, vô thức cúi thấp đầu, qua một lúc lâu, lâu đến mức chút hiếu kỳ của Trình Dục đều đã tan thành mây khói, hắn mới lí nhí đáp, "Con chưa yêu ai hết, chỉ toàn chơi bời qua đường thôi."

Vừa nói xong, Chu Hoành Viễn đã lập tức hối hận. Quả nhiên, ngay giây sau đã nghe thấy tiếng cười khinh khỉnh của Trình Dục, anh còn không muốn nhìn hắn lấy một cái.

Chu Hoành Viễn vừa sợ sệt vừa hận bản thân ngu dại. Hắn vội vàng túm lấy tay áo Trình Dục, nhưng không dám giải thích gì thêm, sợ lại làm anh thêm tức giận. Chu Hoành Viễn vắt óc suy đi tính lại, cuối cùng mới thốt lên, "Chú ơi, đối với chú thì con nghiêm túc."

Trình Dục nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu đầu thôn, không hiểu Chu Hoành Viễn nói vậy là có ý gì. Phải chăng hắn đang muốn nói với anh rằng, trong lòng Chu Hoành Viễn, anh vẫn quan trọng hơn mấy người bạn tình của hắn, muốn anh phải cảm kích vì điều đó?

Chu Hoành Viễn liếm môi, cứ ngập ngừng níu lấy góc áo Trình Dục, nói, "Chú ơi, chú, con chỉ yêu một mình chú. Trước kia, bây giờ, và sau này, con chỉ yêu đúng một người là chú thôi."

Không nhắc tới thì thôi, nhưng vừa nghe Chu Hoành Viễn nói vậy, ngọn lửa đau khổ đang vùi tro dưới đáy lòng Trình Dục ngay lập tức lại bùng lên mãnh liệt. Trình Dục cực kỳ căm hận thứ tình yêu thốt ra từ miệng Chu Hoành Viễn, anh siết chặt nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên ngoằn ngoèo, vậy mà lời nói ra lại nhẹ như không, "Vậy cậu có thể nói tôi biết, vì sao cậu lại bỏ rơi tôi không? Cậu nói là yêu tôi, muốn có được tôi, nhưng sao lại đối xử với tôi như thế? Là mười năm đó Chu Hoành Viễn à, cậu bỏ rơi tôi mười năm trời ròng rã, vậy mà còn dám nói yêu tôi."

Chu Hoành Viễn đã hận bản thân hắn đến thấu xương rồi. Hắn muốn nhào lên xé nát cái bản ngã ngông cuồng và hèn hạ của mười năm trước, bắt nó mở to mắt ra mà nhìn cho rõ những gì nó làm với ân nhân đã nuôi nấng nó khôn lớn. Trình Dục đã cho hắn một mái nhà, cho hắn tình yêu thương và săn sóc vô điều kiện, cho hắn sự bao dung và lòng nhân từ vô bờ bến, vậy mà hắn lại đáp trả anh bằng cách nào? Bằng lừa gạt, bằng căm ghét, bằng hời hợt, bằng bỏ rơi. Bọn họ quen biết nhau gần hai mươi năm, và thứ hắn mang lại cho Trình Dục chỉ toàn là tổn thương và nhục nhã.

Chu Hoành Viễn thật sự căm ghét chính bản thân. Hắn dơ bẩn, bỉ ổi, vị lợi, tầm thường, thế mà vẫn dám tơ tưởng đến áng trăng nơi chân trời, mong chờ một ngày có thể gột sạch tội lỗi của mình.

Sao hắn có thể cuồng vọng đến vậy? Sao hắn lại nảy sinh ra những ý nghĩ nực cười như thế?

Chu Hoành Viễn không chịu nổi nữa, hắn lại quỳ phịch xuống trước mặt Trình Dục. Khác với màn dàn dựng để cầu xin tha thứ vào ngày thứ Sáu hôm đó ở trước cửa nhà, lần này, hắn thật sự rất hận mình, áy náy tới tột cùng. Hắn không biết phải làm sao để bù đắp lỗi lầm, bởi vì tất cả những gì hắn đang cố làm trong mười năm qua chỉ toàn hời hợt và giả tạo.

Trình Dục thấy Chu Hoành Viễn lại quỳ xuống trước mặt mình, trong thoáng chốc anh lại bối rối. Anh mím chặt môi, dùng sức cố kéo hắn ngồi dậy, miệng thì liên tục lẩm bẩm, "Đừng quỳ trước mặt tôi, đừng quỳ nữa." Nhưng Chu Hoành Viễn đã hạ quyết tâm, mặc cho Trình Dục kéo lay thế nào cũng không chịu đứng lên. Trình Dục vừa vội vừa tức, mắt mũi đỏ hoe, chớp mắt một cái, nước mắt đã rơi lã chã xuống đất. Anh vội đưa tay lên che mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Rốt cuộc là vì sao? Là vì tôi đối xử không tốt với cậu hay sao? Hay tôi đã làm sai điều gì? Hoành Viễn, cả đời tôi chưa từng làm điều xấu, tôi không hiểu tại sao lại ra nông nỗi này." Nỗi buồn quá lớn khiến nước mắt tuôn trào qua kẽ tay, Trình Dục cứ lau liên tục, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Chu Hoành Viễn quỳ trên mặt đất, ôm lấy thắt lưng Trình Dục, trái tim hắn như bị nung trong lửa nóng, hai mắt đỏ bừng, "Không phải đâu chú ơi, không phải chú không tốt, mà là do con quá tệ bạc. Không có lý do nào hết, chú không hề sai. Là con sai, con bị hào nhoáng làm mờ mắt, bị danh lợi che mờ tâm. Con chỉ chăm chăm vào tham vọng của mình, chỉ muốn thoát khỏi gông cùm của chú mà hưởng lạc, bỏ lại chú đằng sau."

Tiếng nghẹn ngào của Trình Dục càng thêm rõ ràng, đôi vai run lên từng cơn, cơ thể anh tựa như một giấy mỏng bị cuốn vào cơn bão táp mưa sa.

Chu Hoành Viễn lấy một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Trình Dục, dường như muốn xé toạc bụng dạ mình ra, để lộ hết mọi góc tối tăm, đê tiện nhất, bày ra những suy nghĩ xấu xa nhất trước mặt Trình Dục, "Con yêu chú từ lúc con còn rất nhỏ. Mà không chỉ là yêu, khi ấy con còn ngưỡng mộ, tôn thờ, kính trọng chú, con sẵn sàng gán hết mọi từ ngữ đẹp đẽ và tích cực nhất lên chú. Chú là toàn bộ đức tin, là vầng trăng sáng của lòng con, và là vị thần của riêng con."

Trình Dục cảm thấy đầu óc mình ù đi, anh như một cái xác đã bị mổ xẻ nhiều lần, thứ lẽ ra không nên còn cảm giác đau đớn nữa, vậy mà không hiểu sao, anh lại đau đến thắt cả ruột gan.

"Nhưng khi còn nhỏ con sùng bái chú bao nhiêu, thì lúc lớn còn lại khinh thường và căm ghét chú bấy nhiêu."

Trình Dục đột ngột bỏ bàn tay đang ôm lấy mặt xuống, đôi mắt vẫn còn vương những giọt lệ chưa kịp rơi, anh nhìn Chu Hoành Viễn trừng trừng. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng Chu Hoành Viễn đã từng khinh miệt mình. Anh không hiểu, dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.

Chu Hoành Viễn giật mạnh tóc mình, "Chú ơi, con sai rồi. Lúc đó con vừa tự ti lại vừa kiêu ngạo, vừa cuồng vọng nhưng cũng ngu xuẩn. Con chỉ mới được nhìn thấy một góc của thế giới phồn hoa thôi, mà bản tính tham lam và nóng vội của con đã có vọng tưởng muốn chiếm hữu nó, muốn trở thành người đứng trên người rồi..."

Trình Dục cười giễu cợt, "Đúng vậy, Hoành Viễn à, tôi chưa bao giờ là người đứng trên người, làm sao có thể cho cậu gia thế hay tiền tài? Tôi chỉ biết gọi điện hết lần này đến lần khác, hỏi han cậu ăn có no không, mặc có ấm không thôi." Ngay từ đầu bọn họ đã là hai loại người hoàn toàn khác biệt, thậm chí là ở hai đầu thái cực.

"Chú ơi, từ đầu đến cuối người sai chỉ có con. Con yêu chú, nhưng lại phụ thuộc vào chú. Con tiêu tiền của chú, sống nhờ vào chú, nhưng trong lòng lại coi thường chú. Con chính là thằng khốn nạn và vô liêm sỉ nhất trên đời, không xứng đáng được cảm thông. Con không xứng với tình nghĩa của chú, cũng không xứng làm người thân của chú."

Trình Dục ngẩn cả người. Mỗi một chữ Chu Hoành Viễn thốt ra anh đều biết cả, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại chẳng hiểu gì. Anh không biết vì sao Chu Hoành Viễn lại có nhiều tâm tư đến thế, càng không hiểu làm sao hai loại tình cảm cực đoan như vậy có thể trú ẩn trong cùng một con người.

Nếu đúng như Chu Hoành Viễn nói, tình yêu là thật, phụ thuộc là thật, trốn tránh là thật, vậy thì nghĩa là khinh miệt và chán ghét cũng là thật. Anh không nắm bắt được Chu Hoành Viễn, nhưng khi mổ banh lồng ngực ra, trái tim đang đập kia vẫn đau đớn vì Chu Hoành Viễn, và thân thể yếu mềm kia vẫn không nỡ với đứa trẻ do chính tay anh nuôi lớn.

Chu Hoành Viễn nói tiếp, "Chú ơi, con yêu chú, con sẽ dùng cả một đời để bù đắp cho chú."

Trình Dục cắn chặt môi đến nỗi rỉ máu nhưng vẫn chẳng hay, qua một lúc lâu mới khẽ nói, "Tôi chấp nhận cho cậu ở lại là bởi vì đến giờ tôi vẫn không nỡ bỏ cậu. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Đây là cái giá mà cậu phải trả."

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 75.