Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 82



Chu Hoành Viễn vẫn luôn nhớ tới Trình Dục. Mấy tháng qua, dù bận rộn đến mấy hay có bao nhiêu chỉ thị, cứ đến đúng một khung giờ vào thứ Sáu là Chu Hoành Viễn đều sẽ rời khỏi toà nhà Vạn Thanh để lái xe về thành phố J, đương nhiên không quên mang theo laptop của hắn.

Khi Chu Hoành Viễn về đến nhà Trình Dục vào khoảng hơn 9 giờ tối, Trình Dục đã ăn cơm xong. Thấy hắn về, anh bèn đặt thức ăn vào lò vi sóng để hâm nóng, xong xuôi gọi hắn đến ăn cơm mới thấy Chu Hoành Viễn đã lôi laptop ra cau mày ngồi gõ gõ.

Trình Dục khá không hài lòng với biểu hiện của hắn trong những tuần qua. Anh thấy không vui, đi đến trước mặt Chu Hoành Viễn, không giấu nổi vẻ cáu kỉnh, "Đừng làm nữa, đi ăn cơm trước đi."

Chu Hoành Viễn đang bận chìm đắm trong mớ số má sai lệch không lối thoát, căng thẳng đến mức nghe tiếng Trình Dục mà chỉ ậm ờ đáp lại, sau cũng chẳng đứng dậy. Trình Dục thở dài, đẩy nhẹ vai hắn vài cái, trong giọng nói có chút uy hiếp, "Không nghe lời hả? Mấy tháng nay cậu cứ về là tăng ca, vậy còn về làm gì?"

Thấy Trình Dục bực bội, Chu Hoành Viễn lúc này mới vội vàng đứng dậy ăn vài miếng cơm, ngay cả khi rửa chén cũng còn vẩn vơ về những con số, vừa xong việc là lại chúi mũi vào chiếc laptop.

Trình Dục thấy hắn như vậy, lòng vừa giận vừa xót, không nhịn được mà lải nhải thêm vài câu, "Bận bịu đến thế à? Về nhà thì nghỉ ngơi một chút đi."

Chu Hoành Viễn ngẩng đầu lên cười với anh, nói mình không mệt.

Trình Dục hết cách, rót một ly nước mật ong đặt bên cạnh Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn cầm ly lên, hơi nóng phả vào mặt làm hắn suýt rơi lệ. Ngoài lần bị sốt trước đó, đã bao lâu rồi Trình Dục chưa chăm sóc hắn như vậy?

Trình Dục không biết những nỗi niềm quanh co trong lòng Chu Hoành Viễn, anh nhìn chằm chằm Chu Hoành Viễn vài giây, tặc lưỡi tựa hồ như đang chê bai thầm quầng thâm dưới mắt hắn. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh lấy một phong bao lì xì từ trong túi ra, nhẹ nhàng nói, "Hôm qua khi xem lịch, tôi mới nhớ ra hôm thứ Tư là sinh nhật cậu. Vừa nãy nhìn kỹ mới phát hiện cậu đã có tóc bạc rồi, mắt cũng bắt đầu có nếp nhăn. Ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa."

Lòng Chu Hoành Viễn se thắt lại. Khi hắn còn bé, ba mẹ không thương yêu, điều kiện gia đình lại khó khăn, chẳng ai quan tâm đến sinh nhật hắn; sau này khi sống với Trình Dục, hắn mới trải nghiệm cảm giác được người khác đặt ở trong tim, từ đó mới có sinh nhật, có quà cáp, có chờ mong, còn có cả lời chúc. Rồi sau đó, hắn ruồng bỏ Trình Dục, rời khỏi thành phố J, kể từ đó vạn cảnh đời chỉ là giấc mộng hư ảo, ngàn lữ khách chẳng khác nào những bộ xương bọc trong lớp da thịt; hắn không còn trao gửi cho ai tấm chân tình, đương nhiên cũng chẳng thể đổi được một lời chúc "Sinh nhật vui vẻ".

Chỉ có Trình Dục là người luôn nhớ đến những chi tiết nhỏ nhặt này, những nghi thức mà hắn vốn chẳng mấy quan tâm.

Chu Hoành Viễn khụt khịt mũi, nhìn thẳng vào mắt Trình Dục. Dáng vẻ như vậy của hắn làm Trình Dục chợt nhớ về những năm tháng xưa, khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, được anh bảo vệ trong vòng tay ấm áp, ý nghĩ đó khiến tim anh như mềm ra, nở một nụ cười nhợt nhạt.

Trình Dục nhét bao lì xì vào tay Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn vội nói không cần. Hiện giờ hắn không thiếu tiền, hơn nữa, hắn bù đắp cho Trình Dục còn không kịp, làm sao có thể nhận quà từ anh được.

Trình Dục rũ mắt, thấp giọng nói, "Không nhiều đâu." Chu Hoành Viễn sờ sờ, quả thật chỉ là vài tờ giấy mỏng, có vẻ khoảng một nghin tệ. Tiếp đó, Trình Dục cười tự giễu, nói, "Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng tôi nghĩ, dù sao cũng là sinh nhật ba mươi tuôi, phải lấy chút lộc chứ."

Tim Chu Hoành Viễn như bị ai đó bóp nghẹt, hắn vô thức tiến lại gần Trình Dục, ngửi được mùi dầu gội và nước xả vải trên người anh, dù có ám chút mùi khói dầu, nhưng nó lại khiến hắn say mê hơn tất cả loại nước hoa khác trên đời. Hắn biết, anh chính là chỗ dựa vững chắc của hắn, là ánh trăng cùng với thế giới của hắn.

Chu Hoành Viễn nhận lấy phong bao lì xì từ Trình Dục, cẩn thận cất vào trong áo, như một đứa nhỏ nghèo đói lần đầu tiên nhận được viên chocolate, hoặc như một thiếu niên khát khao tình yêu lần đầu tiên nhận được thư tình vậy.

Hắn không còn muốn chỉnh sửa sai số nữa, cũng chẳng màng nghĩ đến mớ cải cách đang chất chồng kia nữa; hắn chỉ muốn ở bên cạnh Trình Dục, nói những chuyện lông gà vỏ tỏi, làm những việc nhạt nhẽo vụn vặt.

Chu Hoành Viễn chưa từng nói cho Trình Dục biết chuyện mình muốn rời khỏi Vạn Thanh, hắn sợ anh lo lắng với nghĩ nhiều, nhưng sợ hơn là Trình Dục chỉ lạnh nhạt nói rằng hắn không cần làm thế.

Trên thực tế, chẳng ai có thể nghĩ rằng người đã dành ba năm đưa Vạn Thanh lên sàn chứng khoán, người ngày đêm hết lòng cho sự phát triển lâu dài của Vạn Thanh lại nghĩ đến chuyện từ chức.

Chu Hoành Viễn không phải tuýp người sẽ làm việc kiểu được chăng hay chớ chỉ vì bản thân có ý định rời đi, trong từ điển của hắn xưa nay chưa từng tồn tại bốn chữ "được chăng hay chớ". Trình Dục đã cho hắn rất nhiều dũng khí và sức mạnh, sau khi quay lại Bắc Kinh, Chu Hoành Viễn thay đổi hẳn phong cách làm việc uyển chuyển trước đây, bây giờ, hắn đặt ra điều lệ, phân định nặng nhẹ, kiên quyết bảo vệ ranh giới mà mình đã vạch ra cho Vạn Thanh tới cùng. Hắn cứng rắn đối đầu với nhóm "nguyên lão cốt cát từ Thiên Tân", đấu tranh quyết liệt với nhóm "con ông cháu cha", ngay cả Phó Tổng Đỗ Quân Thư cũng phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của hắn. Không biết bao nhiêu lời chửi rủa và đồn đại lan tràn trong công ty, đến Vương Thủ Quốc cũng từng nói với hắn, "Cậu không cần phải vội vàng như thế, chúng ta có thể giải quyết những lời phàn nàn đó, chúng ta có thể từ từ chờ đợi một tương lai của Vạn Thanh mà."

Chu Hoành Viễn gật đầu, nhưng hắn cũng không có ý định thay đổi. Vạn Thanh có thể chờ nhưng hắn không muốn chờ nữa. Chờ thêm một giây hay một phút đều là đang lãng phí cuộc đời. Hắn đã phải nhẫn nại trong giá rét quá lâu rồi, đã phải vật lộn trong hư không nhiều năm rồi, giờ đây hắn chỉ muốn nhanh thật nhanh ôm lấy vầng trăng của hắn, trở về với thế giới của hắn.

Chu Hoành Viễn không quan tâm người khác nói gì về mình, tiểu nhân xu nịnh hay bề tôi khôn khéo gì cũng được, tốt xấu gì hắn nhận hết. Dù sao hắn cũng đâu định ở lại lâu, giờ coi như để báo đáp ơn tri ngộ Vương Thủ Quốc hay thuận theo đạo lý "Nhận tiền từ người, thay người trừ hoạ", hắn tình nguyện làm kẻ ác thay cho Vương Thủ Quốc, sẵn sàng gánh vác mọi lời đàm tiếu, vì tất cả những thứ này đều là điều đúng đắn hắn nghĩ mình nên làm.

Những năm qua, không biết bao lần Chu Hoành Viễn đã vào vai kẻ tiểu nhân và đạo đức giả, trải qua vô số trận tranh giành cấu xé lẫn nhau một mất một còn, giờ đây ngẫm lại, hắn chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Nhưng lần này lại khác, hắn không còn phải đấu tranh với chút ít đạo đức còn sót lại của mình, cũng không cần phải lảng vảng bên rìa ranh giới lương tâm vốn đã nông cạn. Tất cả những gì hắn nên làm là trở thành một công cụ mạnh mẽ, thậm chí là một công cụ kiểu mẫu. Hắn không phải để tâm đến hàng tá nghi kỵ và oán hận đang chất chồng. Dù có bao nhiêu người hiểu lầm và chễ giễu, hắn cũng có đủ sức mạnh để đối mặt với bọn họ. Hắn biết, điều hắn đang làm chính là việc đúng đắn mà chỉ mình hắn mới có hể hoàn thành.

Những năm qua, hắn đã vứt bỏ đi phẩm hạnh quá nhiều lần, cũng không ít khi quên lãng trách nhiệm. Hắn hoàn toàn có thể bỏ đi một mạch, rời khỏi Vạn Thanh, quên mọi tranh chấp, để lại một đống đổ nát chưa giải quyết xong, trở lại thành phố J, vô số doanh nghiệp sẽ tranh giành để có được hắn.

Nhưng lúc này đây, Chu Hoành Viễn không muốn cứ thế mà đi. Bây giờ hắn đã ba mươi tuổi, người ta nói "tam thập nhi lập"[1], hắn phải trưởng thành, trở thành một người lớn thực thụ, khi trách nhiệm đi ngược với lợi ích, hắn phải kiên định gánh vác trách nhiệm của mình.

[1] Cụm gốc: 三十而立 (tam thập nhi lập), ý nói 30 tuổi là thời điểm nên bắt đầu nghiêm túc xây dựng sự nghiệp

Đáng lẽ ra hắn phải hiểu những đạo lý này từ lâu, nhưng phải mất đến mười năm Chu Hoành Viễn mới nhận ra. Chính điều đó khiến hắn có chút buồn cười, nhưng cũng may là cuối cùng hắn đã hiểu, và cuối cùng sẽ có đủ dũng khí để đối diện với người mình yêu bằng một dáng vẻ trưởng thành.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 82.