Vào cuối tháng Ba, một ngày sau khi nộp báo cáo tài chính và trình điều lệ mới của doanh nghiệp lên cho ban lãnh đạo tập đoàn Vạn Thanh, Chu Hoành Viễn đã đệ đơn xin từ chức. Vương Thủ Quốc hoàn toàn không thể tin nổi quyết định này của Chu Hoành Viễn. Những ngày vừa qua, mọi người ai cũng đã chứng kiến được nỗ lực và tâm huyết của Chu Hoành Viễn, không ai có thể ngờ rằng Chu Hoành Viễn lại một lòng muốn rời đi, và chỉ trong chốc lát, các loại tin đồn lại lan truyền khắp nơi.
Chu Hoành Viễn chỉ nói rằng mình đã đưa ra quyết định từ lâu rồi, chỉ đợi đến khi Vạn Thanh đi vào quỹ đạo ổn định, giải quyết xong những mớ hỗn độn thì sẽ rời Vạn Thanh, rời Bắc Kinh. Là một Giám đốc Tài chính, cứu Vạn Thanh khỏi nguy hiểm là trách nhiệm của hắn, nhưng sinh ra làm con người, có ai mà thoát khỏi trách nhiệm cũng như kỳ vọng phải hoàn trả lại những khoản nợ đâu. Vương Thủ Quốc nhiều lần níu giữ, nhưng vẫn chịu thua trước quyết tâm ra đi của Chu Hoành Viễn dưa hái xanh không ngọt, đã thế Chu Hoành Viễn còn liên tục nhấn mạnh rằng tuyệt đối sẽ không tham gia vào vấn đề cạnh tranh nữa, Vương Thủ Quốc cũng đành phải phê chuẩn.
Sau khi từ chức, Chu Hoành Viễn dành hơn nửa tháng để bàn giao công việc cho người kế nhiệm là trợ lý do chính hắn đề bạt. Đến tháng Tư, Chu Hoành Viễn rời khỏi Vạn Thanh trong làn sóng dư luận xôn xao.
Tiết trời xuân vào Tháng tư ở Bắc Kinh se se lạnh, vậy mà lòng hắn lại như bừng lên một ngọn lửa nhỏ, hơi ấm lan khắp toàn thân. Hắn cởi áo vest ra vắt lên tay, đi thêm vài bước lại thấy cái cà vạt cũng có vẻ vướng víu. Sau khi hoàn thành xong mọi thứ rồi, hắn mới thấy nhẹ nhõm cả người. Trong đầu hắn không còn nghĩ đến tiền tài hay danh vọng gì nữa, người khác nói gì sau lưng hắn cũng không muốn bận tâm; hắn chỉ muốn làm một người đường hoàng chính trực, sống không thẹn với lòng.
Chu Hoành Viễn gấp gáp muốn về nhà nên chỉ xếp vài bộ quần áo hay mặc vào vali, sau đó lái xe thẳng đến thành phố J.
Vào khoảng 5 giờ chiều, Chu Hoành Viễn về đến nhà, Trình Dục liếc thấy chiếc vali trong tay Chu Hoành Viễn, nhíu mày hỏi, "Sao cậu lại về giờ này?"
Nụ cười Chu Hoành Viễn trên mặt cứng đơ trong chốc lát, sau đó trở lại như thường, "Con...Chú ơi, con từ chức rồi."
Trình Dục đóng cửa lại, im lặng nhìn hắn chằm chằm. Chu Hoành Viễn bị ánh mắt đó làm cho phát rợn, ngồi không yên trên ghế, bàng hoàng bất an.
Trình Dục hạ thấp giọng, "Gần đây sếp cậu rất tin tưởng cậu mà phải không? Tại sao cậu lại từ chức?"
Chu Hoành Viễn liếm môi, "Con... Con muốn về thành phố J, con muốn bắt đầu lại từ đầu, cũng muốn chăm sóc cho chú." Chu Hoành Viễn không biết vì sao Trình Dục lại không vui khi mình nói từ chức để về thành phố J, rõ ràng là họ đã ở cùng nhau rất thoái mái vui vẻ mà, chẳng lẽ Trình Dục vẫn còn né tránh mình? Lòng hắn bối rối tợn, dù đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng nhất thời hắn vẫn không thể nói năng lưu loát.
"Tôi không cần cậu chăm sóc. Cậu về đi." Tuy Trình Dục đã gắng sức kiềm chế, nhưng tông giọng vẫn cao hơn không ít, một đường gân xanh còn hằn trên cổ, đôi tay run rẩy đã bán đứng cảm xúc trập trùng của anh.
Trình Dục túm lấy cổ áo Chu Hoành Viễn, dùng sức đẩy hắn vào tường, mặt mũi đỏ bừng lên, "Rốt cuộc tại sao cậu lại muốn về thành phố J?"
Chu Hoành Viễn lặng lẽ nhìn Trình Dục một lúc lâu không nói nên lời, qua vài giây đồng hồ, hắn đột nhiên cười cười, biểu cảm dịu dàng, "Chú à, sao chú lại tức giận như vậy chứ? Con chỉ từ chức thôi mà."
Trình Dục hít một hơi thật sâu, "Đó là thứ cậu đã đánh đổi mười năm mới có được!" Trình Dục là người hiểu rõ Chu Hoành Viễn nhất, anh biết được tài hoa của hắn, nhìn thấu được tham vọng của hắn, và anh cũng nhận thức được Chu Hoành Viễn đã phải trả giá với biết bao gian khổ và hy sinh để bước trên con đường này. Hắn đã vượt qua cả ngàn chông gai để có được như hiện tại, vậy sao nói bỏ là bỏ? Hơn nữa, vì công việc này mà hắn ngày đêm vất vả, đến đêm giao thừa cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế. Vậy tại sao hắn nói đi là đi?
Vẻ mặt Chu Hoành Viễn bình thản, trong đáy mắt còn lấp lánh tia sáng, hắn vuốt lại mấy sợi tóc rối bời vì giận dữ của Trình Dục, nhẹ nhàng nói, "Những thứ đó đều không quan trọng."
Trình Dục đột ngột gạt phăng tay Chu Hoành Viễn ra, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, cơn tức tối và cảm giác không cam lòng dâng trào trong lồng ngực, xen lẫn với đó là nỗi phẫn nộ triền miên, mọi cảm xúc phức tạp và nặng nề ồ ạt tuôn về phía anh, khiến anh gần như ngạt thở.
"Dựa vào cái gì! Rốt cuộc là dựa vào cái gì!" Trình Dục không thể khống chế bản thân bùng nổ cảm xúc nữa, chính cái mớ cảm xúc mà đã phun trào từ mười năm trước đó, đeo theo sự trĩu nặng của thời gian, từng bước ép sát anh. Trình Dục gào thét vào mặt Chu Hoành Viễn, đến khi Chu Hoành Viễn tính nói gì đó thì Trình Dục đã đấm một quyền lên ngực hắn.
Dù vóc người Trình Dục gầy nhưng sức anh lại không yếu, huống chi cú đấm này gần như đã dồn hết toàn lực. Sau khi bị đấm xong, Chu Hoành Viễn cúi người ho sặc sụa một hồi mới dần dần bình tĩnh lại. Kể từ khi trưởng thành, Chu Hoành Viễn chưa từng bị đối xử như vậy, vậy nhưng chẳng những hắn không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy hả dạ, hả dạ cho Trình Dục, và cũng hả dạ cho mình của bây giờ. Nếu có thể khiến Trình Dục cảm thấy dễ chịu hơn, hắn sẵn sàng bị Trình Dục đấm. Đây đều là thứ hắn nợ Trình Dục, không thấy có gì lạ cả. Tuy nhiên, Chu Hoành Viễn đang không hiểu lắm, hắn không hiểu hôm nay mình đã làm gì để chọc giận Trình Dục, càng không rõ rốt cuộc là vì sao Trình Dục lại đột ngột bùng nổ cảm xúc.
Chu Hoành Viễn dùng sức kéo Trình Dục vào vòng tay mình, vuốt vuốt phía sau lưng anh để anh bình tĩnh lại. Nhưng Trình Dục lại không thuận theo, vùng ra khỏi vòng tay Chu Hoành Viễn, tựa vào tường thở hổn hển.
Đấm Chu Hoành Viễn một cú xong Trình Dục cũng rất kinh ngạc, anh hít hai hơi thật sâu, nói ra những lời đã giữ trong lòng quá lâu, "Dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì? Tại sao cậu luôn phải coi tôi là vật cản sự nghiệp của cậu? Rốt cuộc là tôi đã cản đường cậu khi nào chưa?"
Chu Hoành Viễn lập tức hiểu ra Trình Dục đang nói cái gì.
Cả hai chú cháu đều biết rõ rằng, việc trước đây Chu Hoành Viễn bỏ đi không nói một lời thật ra là hoàn toàn không cần thiết, Trình Dục tuyệt đối sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến việc học hay sự nghiệp của hắn, càng không can ngăn hắn hướng về một tương lai tốt đẹp hơn. Trình Dục vốn luôn yêu thương hắn vô cùng, chỉ sợ không thể cho hắn nhiều thứ hơn nữa, làm sao có thể làm vật cản gây trở ngại cho hắn được? Người sai từ trước tới giờ chỉ có một mình Chu Hoành Viễn, dù cho Trình Dục không làm gì đi nữa thì Chu Hoành Viễn hèn hạ và vô liêm sỉ của mười năm trước vẫn sẽ quyết tâm chọn chạy trốn. Làm gì có chuyện hắn sợ Trình Dục cản đường hắn? Làm gì có chuyện hắn sợ Trình Dục làm hỏng tương lai? Không vì lý do gì cả. Hắn muốn chạy trốn, không phải bởi vì Trình Dục đã làm gì hoặc là sắp làm gì, mà chỉ là vì hắn nhìn thấy được một cuộc đời tầm thường và buồn tẻ, một cuộc sống ngột ngạt cùng bất lực, một tình yêu vẫy vùng trong tuyệt vọng. Hắn liều mình thoát khỏi, gắng gượng quên đi, lấy giả dối làm bùa chú, bỏ mặc tình cảm chân thật như vứt bỏ đôi giày cũ.
Nào chỉ là xấu xí đáng ghét, thật sự hắn còn đần độn như heo.
Trình Dục nghẹn ngào, "Mười năm trước là thế này, mười năm sau vẫn như vậy. Sao tôi có thể không cho cậu ra nước ngoài được? Sao tôi có thể yêu cầu cậu từ chức rời khỏi Bắc Kinh chứ? Dựa vào cái gì, rốt cuộc cậu dựa vào cái gì mà cứ nghĩ về tôi như vậy, dựa vào cái gì cứ coi tôi là vật cản đường?"
Cả đời Trình Dục chưa từng làm chuyện xấu, sống ngay thẳng đường hoàng, thiện lương rộng lượng, anh không hiểu vì sao đứa cháu do chính tay mình nuôi lớn lại nhìn nhận về mình như vậy. Trong những năm tháng đó, tình thương và lòng trắc ẩn rốt cuộc anh đã trao lầm cho ai rồi.
Trình Dục dùng hết sức lực toàn thân, như thể muốn xé toạc đường hầm thời gian, nhìn xuyên qua một Chu Hoành Viễn bình tĩnh và ngoan ngoãn của hiện tại để tìm ra chút chân thành từ đứa trẻ hèn hạ vô liêm sỉ năm xưa, "Chu Hoành Viễn! Rốt cuộc là tôi đã ngán đường cậu khi nào hả?"
Chu Hoành Viễn đau lòng vô cùng, hắn không biết Trình Dục lại có thể nghĩ như vậy, cũng không biết hành động của mình sẽ khiến Trình Dục phản ứng mạnh mẽ đến thế. Nếu như biết được suy nghĩ của Trình Dục sớm hơn, hắn nhất định sẽ xử lý chuyện này cẩn thận hơn, ít nhất phải giải thích rõ ràng với người chú yêu quý của mình. Chu Hoành Viễn thận trọng giúp Trình Dục bớt nóng, thỉnh thoảng lại đưa tay lau đi những giọt lệ còn vương trên khoé mắt anh. Trình Dục vẫn còn rất giận, nhưng vì chút ít cử chỉ dịu dàng này của Chu Hoành Viễn mà cơn tức trong anh đã dịu đi phần nào. Trút giận rồi, gào thét cũng rồi, giờ không thể khơi dậy được một cảm xúc mãnh liệt nào nữa, chỉ còn nỗi khó xử và tủi thân đeo bám dai dẳng.
Giọng nói Chu Hoành Viễn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dùng hết kiên nhẫn để nói rõ ràng từng chữ, "Không, con không hề xem chú là vật cản đường, con biết chú không phải người như vậy. Chú sẽ không ngăn cản con xuất ngoại, sẽ không yêu cầu con từ chức, những quyết định này đều không phải do chú. Kể cả lúc trước, khi con bỏ đi không nói một lời, hay là bây giờ rời khỏi Bắc Kinh thì đều là quyết định của một mình con."
"Chuyện từ chức này con suy nghĩ lâu lắm rồi, nghĩ tới từ nửa năm trước cơ. Trong nửa năm này, con đã hoàn thành xong công việc cần làm, cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi. Con không muốn sống một cuộc đời giả dối như vậy nữa."
Lúc này Trình Dục mới ngẩng đầu lên như không tin nổi, anh cau mày, buồn bã nhìn hắn, "Đã muốn từ chức từ nửa năm trước rồi mà sao vẫn còn cố gắng nhiều như vậy? Đến mấy ngày Tết vẫn còn lén lút tăng ca, cậu tưởng tôi không biết sao?"
Chu Hoành Viễn cười cười, "Đây là điều chú dạy con mà, làm người là phải có trách nhiệm, phải nghiêm túc làm việc đến nơi đến chốn, phải biết dũng cảm gánh vác. Con có thể quay đầu bỏ đi, nhưng nếu làm vậy thì sẽ mãi mất đi cơ hội làm người có trách nhiệm."
Vạn Thanh trả lương hàng triệu tệ cho Chu Hoành Viễn mỗi năm dĩ nhiên không phải để hắn chỉ làm một Giám đốc Tài chính tầm thường. Khi Vương Thủ Quốc chuẩn bị đưa tập đoàn lên sàn chứng khoán, ông ta đã có những suy tính sâu xa hơn, có lẽ chính vì thế nên mới nhắm trúng Chu Hoành Viễn, hoặc có lẽ vì bọn họ là hai con sói đầy tham vọng, một lòng muốn làm việc lớn nên đã không hẹn mà nên. Vì vậy, Vương Thủ Quốc phải trả lương cao hơn nhiều so với giá thị trường để thuê Chu Hoành Viễn, và Chu Hoành Viễn cũng phải tự tay xây dựng lại toàn bộ hệ thống tài chính và điều lệ của Vạn Thanh.
Nghe đến đây, Trình Dục cảm thấy bối rối. Trong khoảng thời gian qua, anh đã chứng kiến được sự thay đổi của Chu Hoành Viễn, từ lúc hắn còn sa sút và giả tạo, cho đến khi hắn dũng cảm và chân thành. Chu Hoành Viễn đang thay đổi bản thân từng chút một, mà sự thay đổi này lại bắt nguồn từ chính anh.
Chu Hoành Viễn nhìn Trình Dục chằm chằm, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm gì của anh, hắn nói một cách nghiêm túc mà thành kính, "Chú, năm nay con ba mươi tuổi, đã là một người trưởng thành rồi. Mười năm trước, con bỏ đi mà không nói một lời, thậm chí không dám cho chú một lời tạm biệt tử tế, vậy thì mười năm sau, con nhất định phải cho công việc của mình một lời chia tay chỉnh tề." "
"Mười năm trước con không dám chịu trách nhiệm, không muốn phải đối mặt thực tại, thế nên mới dẫn đến tình trạng như hiện giờ. Mười năm sau, con sẵn sàng làm người phí công vô ích, dùng cả một đời để bù đắp cho tất cả."
Giọng hắn thành khẩn, "Chú ơi, xin hãy quản thúc con, để con làm một người tốt có trách nhiệm, một người lớn đủ chín chắn, được không ạ?"
Trình Dục ngẩn người vài giây, đến khi hiểu rõ mọi chuyện, anh chỉ thốt ra một chữ "Được."
Anh sẽ không bao giờ nỡ rời xa Chu Hoành Viễn, sẽ luôn hi vọng Chu Hoành Viễn có thể trở thành một người tốt, đối với chính bản thân và cả với người khác.