Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 88



20 phút sau, Trình Dục được đẩy vào phòng bệnh kèm theo đầy đủ các thiết bị giám sát và dịch truyền. Sau khi tỉnh dậy, lông mày anh vẫn nhíu lại, môi tái nhợt, hàm nghiến chặt, như thể đang cố chịu đựng thứ gì đó. Chu Hoành Viễn hỏi gì anh cũng chỉ biết lắc đầu, một lúc sau, khi thật sự không nén được cơn cồn cào trong dạ dày, anh há miệng nôn hết ra.

Chu Hoành Viễn hoảng sợ, đau lòng nhẹ nhàng vỗ về lưng Trình Dục, gọi bác sĩ trực ban tới mới biết đây là tác dụng phụ bình thường của thuốc gây mê. Trình Dục nôn theo từng chặp, khiến Chu Hoành Viễn xót xa không thôi, hắn gọi y tá đến tiêm thuốc chống nôn cho anh nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì, cuối cùng chỉ toàn nôn ra nước chua.

Nguyên một đêm hai người không ai ngủ được bao nhiêu, vật lộn cả buổi trời khiến bọn họ mỏi mệt rã rời. Đến hôm sau, tình trạng Trình Dục đã khá hơn nhiều, ít ra không còn nôn mửa nữa, chỉ mơ mơ màng màng ngủ từ sáng đến tận chiều. Mặc dù Trình Dục đã ngủ, Chu Hoành Viễn vẫn chưa dám lơ là, thi thoảng lại nhẹ nhàng xê dịch cơ thể anh, sợ tạo ra vết lở loét, đồng thời liên tục dùng bông ẩm thấm nhẹ môi anh. Đôi lúc có y tá ra vào đo nhiệt độ, huyết áp và kiểm tra tình trạng tiểu tiện của anh.

Khi hoàng hôn buông xuống, Trình Dục tỉnh lại trong trạng thái tốt hơn nhiều, sắc mặt dần thêm hồng hào, rơi vào ánh chiều tà thậm chí còn hơi chút ửng đỏ. Y tá vào nói bây giờ anh có thể uống một chút nước.

Tuy Chu Hoành Viễn không ngừng dùng bông gòn ẩm thấm ướt môi cho Trình Dục, nhưng đã một ngày hơn anh chưa uống giọt nước nào, sau khi được bác sĩ y tá cho phép, anh không nhịn được mà uống hết non nửa ly. Sau khi xả khí, Chu Hoành Viễn đưa cho Trình Dục một chén cháo trắng, anh chỉ ăn được một ít, khi dạ dày có chút thức ăn mới cảm thấy đói, thế là anh cứ ngó lom lom vào phần cháo còn lại trong chén, nhưng Chu Hoành Viễn lại tuyệt tình bưng đi mất, còn nói khá nghiêm khắc, "Chỉ được ăn một chút thôi."

Trình Dục nhíu mày, thấy không được vui, vết thương đang âm ỉ đau và ngứa ngáy, vậy mà có chén cháo cũng không được ăn hết, điều này làm anh thấy rất tủi thân, hai mắt cụp xuống, hàng mi dài rậm che khuất đi ánh nhìn.

Chu Hoành Viễn vốn đã xót anh rồi, bây giờ thấy vẻ mặt đó của anh thì càng thêm dịu giọng, cúi đầu xuống nói hết lời ngon ngọt, sau đó liên tục cam đoan sẽ cho anh ăn ba chén cháo khi nào sức khoẻ bình phục.

Trình Dục chưa từng được ai dỗ dành như trẻ con như vậy, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và đầy xót xa của Chu Hoành Viễn, anh thấy hốc mắt mình cay xè, nhưng cũng vô cùng vui vẻ. Anh khịt mũi, làm bộ làm tịch quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Chu Hoành Viễn nữa.

Chu Hoành Viễn tinh mắt cỡ nào chứ, nhận ra ngay là anh đang giả vờ, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn, vuốt ve mái tóc của Trình Dục, thận trọng thuận theo anh, "Chú, vậy con không ăn luôn, tụi mình cùng nhau nhịn đói."

Trình Dục bấy giờ mới nhận ra Chu Hoành Viễn cũng đã chưa ăn gì một ngày hơn như mình. Lần này, không chỉ hốc mắt, mà cả con tim anh cũng đau nhói, anh hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Chu Hoành Viễn. Quần áo Chu Hoành Viễn nhăn nhúm bám chặt vào người, tóc tai rối bù, cằm lún phún râu, trông chẳng khác nào một thanh niên nghèo túng. Cháu trai anh coi trọng thể diện nhất, từ nhỏ đã để ý rồi, những năm đầu đời có đói cũng phải luôn sạch sẽ, quần áo phải giặt mỗi ngày, đồ mà dơ thà chịu rét còn hơn lấy mặc, đến khi có tiền thì chuyển sang sắm sửa âu phục giày da... Một Chu Hoành Viễn quý trọng thể diện như vậy, đã bao giờ có vẻ ngoài lôi thôi thế này?

Tất cả những điều này là vì mình. Nghĩ đến đây, Trình Dục không nỡ trêu Chu Hoành Viễn nữa, vội vàng nói, "Con ăn mau đi, chú chỉ đùa thôi."

Chu Hoành Viễn lại lắc đầu, nói chú mà bị đói thì mình cũng ăn không trôi. Trình Dục khuyên hết nước hết cái, Chu Hoành Viễn mới miễn cưỡng ăn hết phần cháo còn lại của Trình Dục.

Sau khi ăn xong, y tá rút ống tiểu cho Trình Dục, anh đã có thể tự xuống giường, mặc dù lúc đi lại khó tránh khỏi việc ảnh hưởng tới vết thương khiến anh đau thấu trời, nhưng nhìn chung vết thương của anh đang hồi phục rất tốt. Trước khi đi ngủ, Trình Dục muốn đi vệ sinh, anh tính tự mình đi nhưng Chu Hoành Viễn không chịu, cứ khăng khăng phải đỡ anh, cẩn trọng từng li từng tí như đang đỡ một cụ già trăm tuổi đi dạo vậy.

Điều khiến Trình Dục dở khóc dở cười là vào trong nhà vệ sinh rồi mà Chu Hoành Viễn vẫn chưa chịu đi, nhất định phải nhìn anh đi vệ sinh mới yên tâm. Tính Trình Dục hay ngại, dù có là đứa nhỏ do mình nuôi lớn thì cũng thấy xấu hổ chứ. Mặt anh đỏ ửng lên, mất nửa ngày mới thốt được câu, "Con ra ngoài đi, chú tự đi được."

Nhưng Chu Hoành Viễn nghiêm mặt nói, "Chú, chú không làm được đâu, lỡ ngã thì làm sao?"

Đừng bao giờ nói với một người đàn ông rằng anh ta không làm được đâu. Trình Dục nghe thấy vậy thì lập tức nóng nảy, "Sao chú lại không làm được? Vừa nãy chú còn vịn giường đi một vòng rồi đó? Sao lại không làm được chứ?"

Chu Hoành Viễn cau mày, không hề muốn nhượng bộ, giữa hai người rơi vào bế tắc, Trình Dục khó chịu thở dài, đang định nói vài câu thì Chu Hoành Viễn đột nhiên ôm trọn lấy Trình Dục từ phía sau, tiếp đó đôi tay hắn lần theo eo Trình Dục mò xuống phía dưới, trượt dọc theo đường kim mũi chỉ, luồn vào trong quần áo của Trình Dục rồi cởi ra, nơi riêng tư nhất hoàn toàn bị bại lộ.

Mặt Trình Dục càng thêm đỏ bừng, hai gò má nóng lên như phát sốt, gân xanh trên cổ thình thịch nảy, gần như muốn bức ra khỏi làn da. Toàn thân anh run rẩy, cảm giác kinh hãi tột độ đan xen với kích thích lạ lùng tạo thành một tấm lưới bền chắc trói chặt anh lại. Môi Trình Dục run rẩy, trong cơn kích thích dữ dội, hai chân anh gần như xụi lơ, may mà còn Chu Hoành Viễn đỡ ở phía sau nên mới không ngã.

Chu Hoành Viễn hơi khom người, bờ môi phủ lên tai trái của Trình Dục, giọng nói trầm thấp và gợi cảm, "Chú à, chú nói mình làm được mà đúng không?"

Trình Dục vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, lại đang bị người ta giữ chặt lấy, nói không được, mắng không xong, chỉ đành tự mình giận dỗi, cả câu giả thích cũng chẳng nói ra được.

Chu Hoành Viễn khẽ cười, "Chú à, chú đi vệ sinh đi."

Trình Dục hạ quyết tâm, đi thì đi, đàn ông với nhau cả, có gì đâu phải sợ?

Sau khi đi vệ sinh xong, Chu Hoành Viễn thậm chí còn chu đáo rút một tờ giấy, dùng vẻ mặt thành kính như đang xử lý đồ sứ thời nhà Thanh để cẩn thận lau chùi cho anh. Thân thể Trình Dục cứng đờ, da gà da vịt nổi khắp người.

Chu Hoành Viễn không nhịn được bèn bật cười, chỉnh trang lại quần áo cho anh, rửa tay rồi lau thật khô, sau đó mới đến đỡ Trình Dục. Hai người giữ im lặng quay lại giường trong bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Đến khi nằm lên giường rồi, bất kể Chu Hoành Viễn nói gì với anh, Trình Dục chỉ đều chỉ có một biểu cảm, không đến mức lờ hắn đi, nhưng rõ ràng là đang tức giận. Chu Hoành Viễn thấy anh như vậy thì thích thú không chịu nổi, tim sắp tan chảy theo luôn.

Đêm xuống, bác sĩ lại tới kiểm tra phòng lần nữa, Chu Hoành Viễn tóm lấy bác sĩ hỏi rất nhiều câu, sau khi xác nhận mọi thứ đều không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm. Trình Dục nhìn dáng vẻ bất chợt không còn nặng lòng của Chu Hoành Viễn, lòng anh ấm áp hẳn lên, bao nhiêu giận dỗi cũng tan biến, bao nhiêu giận dỗi cũng không sánh bằng sự an tâm mà Chu Hoành Viễn mang lại cho anh.

Vậy mà có một ngày Chu Hoành Viễn lại trở thành chỗ dựa khiến Trình Dục an tâm, một điều mà trước đây chưa bao giờ anh nghĩ đến. Mười mấy năm trước không nghĩ đến, mười mấy năm sau càng không dám nghĩ. Nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng Chu Hoành Viễn thật sự đã trưởng thành, đã trở thành một người đáng để mình dựa vào, có thể mang lại cho mình cảm giác an tâm vô hạn. Nghĩ đến đây, Trình Dục nhận thấy cơ thể được bao bọc trong sự ấm áp, khiến anh phải thầm tỏ lòng biết ơn; anh không tin quỷ thần, anh chỉ biết ơn bản thân đã làm việc thiện suốt bao năm qua, cũng biết ơn vì mình chưa từng hoàn toàn từ bỏ.

Đêm đó, Trình Dục ngủ rất ngon, yên bình và an tâm mà đánh một giấc tới sáng.

Sáng ngày hôm sau, sau khi truyền hết một bình dịch, ống dẫn lưu trên người Trình Dục cuối cùng cũng được rút ra. Lúc chạng vạng tối, Chu Hoành Viễn làm thủ tục xuất viện cho anh.

Nhìn Chu Hoành Viễn mang theo đôi mắt thâm quầng và kéo lê cơ thể đầy mỏi mệt để bận bịu tứ phía, Trình Dục thấy không đành lòng, vài lần anh há miệng định nói, nhưng vẫn không thốt ra được câu "Cảm ơn".

Giữa bọn họ, không nên nói lời cảm ơn.

Bao nhiêu năm, ngần ấy chuyện, bấy nhiêu tình cảm, chừng đó khúc mắc, một lời cảm ơn nghe sao mà quá phũ phàng.

Mũi Trình Dục cay cay, mắt cũng đỏ ửng, anh nhìn cháu trai đang vẫy vẫy tay, nói với anh, "Chú ơi, mình về nhà thôi."

Bọn họ về nhà, về nhà của bọn họ.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 88.