Về đến nhà, Chu Hoành Viễn đỡ Trình Dục nằm đàng hoàng trên giường, sau lại tất bật rót nước, nấu cơm, cuối cùng còn chu đáo mang cháo đến bên giường Trình Dục, cầm lấy cái muỗng, khăng khăng muốn đút cho anh từng muỗng một.
Trình Dục không vui cho lắm, anh cau mày tỏ vẻ chống đối, "Chú không có bị tàn tật."
Chu Hoành Viễn lại chỉ cười cười, nói, "Ừm, con biết."
Trình Dục mím môi, cự nự, "Vậy sao con cứ phải đút chú."
Mặt Trình Dục nóng hôi hổi, không nén được xúc động, khóe miệng vì thế mà thiếu tự nhiên nhếch nhếch lên, đến khi tỉnh táo lại anh mới rũ đầu xuống, giấu cảm xúc vào sau mái tóc rối bù.
Chu Hoành Viễn cười khẽ, múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, tự mình thử nhiệt độ rồi mới đưa đến miệng Trình Dục, "Chú, há miệng nào."
Trình Dục cắn môi, một hớp ăn trọn muỗng cháo đó, Chu Hoành Viễn ngồi bên cạnh mày mắt đậm ý cười, cứ thế tiếp tục múc thêm một muỗng nữa.
Trình Dục ăn hơn non nửa chén cháo mới ngừng, Chu Hoành Viễn không vội ra ngoài, hắn ngồi bên giường, chỉ một mực yên lặng nhìn Trình Dục chăm chú. Trình Dục bị ánh mắt của hắn làm cho phát sợ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Chu Hoành Viễn, đầu anh càng cúi thấp hơn, tim nảy thình thịch không ngừng.
Trong phòng khách, ngoài cây kim giây trên đồng hồ đánh vang tiếng "lạch cạch" với từng nhịp gõ đều đều, cả thế giới đều rơi vào tĩnh mịch. Đột nhiên Trình Dục cảm thấy cực kỳ nóng bức, đôi mắt của Chu Hoành Viễn chẳng khác nào chùm tia sáng muốn thiêu đốt, muốn xuyên thủng anh. Anh dùng sức cắn môi, "Con làm gì mà cứ nhìn chú mãi vậy, mau đi về phòng đi."
Nhưng Chu Hoành Viễn không nghe lời, bất thình lình đỡ lấy bả vai Trình Dục. Trình Dục kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn của Chu Hoành Viễn giữ chặt.
Trình Dục nhíu mày, vừa muốn hỏi hắn đang làm gì thì Chu Hoành Viễn bất ngờ buông lỏng tay, một tay đưa đến bên miệng Trình Dục, cơ thể hắn tiến lại gần anh hơn chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng quét qua khoé miệng Trình Dục. Trình Dục cúi đầu nhìn, thấy một hạt cơm dính trên tay Chu Hoành Viễn.
Đó là hạt cơm dính trên khóe miệng của anh.
Một giây sau, Chu Hoành Viễn dùng ánh mắt khoá chặt Trình Dục, vừa đưa ngón tay lên môi mình, thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm ngón tay, cuốn lấy hạt cơm kia vào miệng.
Trong chốc lát, một cơn kích thích cực độ bùng nổ trong cơ thể Trình Dục, bắn ra tia lửa với sóng nhiệt, trào dâng theo mạch máu, gào thét khắp tứ chi. Tim Trình Dục đập mãnh liệt như nổi trống, như có hàng vạn con ngựa phi nước đại. Anh há miệng, đến hít thở cũng phải thận trọng, sợ rằng hơi thở nóng hổi sẽ bán đứng tâm tình của mình. Anh ngơ ngác nhìn Chu Hoành Viễn, không nói nên lời.
Từ trước tới nay Trình Dục luôn thụ động trong chuyện tình cảm, không giỏi bày tỏ, cho nên khi kích động, anh lại càng không biết nên nói gì, trán anh nhanh chóng rịn mồ hôi, vạn cảm xúc cùng ngàn lời nói đều chìm nghỉm trong sự im lặng này.
Chu Hoành Viễn thò tay vào trong chăn, sờ sờ tay Trình Dục, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa bất lực, "Chú ơi, chú phải nhanh khoẻ lại nhé." Nói xong, cuối cùng hắn cũng rời đi.
Chu Hoành Viễn vừa ra khỏi phòng, Trình Dục bất chợt thở phào một hơi, anh nằm co quắp trong chăn, chà mặt thật mạnh bạo, con tim vẫn còn nảy thình thịch, như thể trong lồng ngực đang có một con thỏ, không thể ngồi yên được một chốc.
Đến tối, Trình Dục ngủ một giấc thẳng đến 7-8 giờ sáng ngày hôm sau mới dậy. Vừa tỉnh giấc, Trình Dục vô thức gọi hai tiếng "Hoành Viễn", nhưng không có ai đáp lời anh, đến khi xem điện thoại mới biết Chu Hoành Viễn phải lên công ty, cơm nước đã để sẵn trên bàn ăn.
Trình Dục đột nhiên cảm giác hơi mất mát, nhưng rồi lại thấy mình thật nực cười. Rõ ràng Chu Hoành Viễn đã ở bên anh rất nhiều ngày, vậy mà anh vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ mong có thêm nhiều khoảng thời gian tốt đẹp như thế.
Có hắn ở bên mới an tâm.
Có hắn ở bên mới vững vàng.
Ai mà không muốn có một cảm giác an tâm và vững vàng đến từ sâu trong thâm tâm? Ai mà không muốn có một người coi mình như báu vật, luôn đặt mình vào trong tim? Dù cho có lớn thế nào, có 40 hay 50 tuổi đi nữa thì ta vẫn muốn có một người như vậy.
Nếu có thể, ai lại bằng lòng ngày ngày chịu đựng nỗi cô độc? Ai lại sẵn sàng tự nấu tự ăn, một mình cuộn trong chăn đọc sách xem phim mỗi ngày? Dù cho đã đơn chiếc 10 năm hay 20 năm thì ta vẫn hy vọng sẽ có một người như vậy, ngày ngày bầu bạn, lúc nào cũng nương tựa vào nhau.
Trình Dục đọc tin nhắn của Chu Hoành Viễn, nhịn không được bèn hỏi hắn khi nào về nhà.
Chu Hoành Viễn gần như trả lời ngay tức khắc, nói, "Làm xong việc là con chuồn về ngay. Chú nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đầy đủ, đợi con về nha."
Trình Dục thấy tin nhắn của Chu Hoành Viễn bèn không khỏi nở nụ cười, anh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chân thành của Chu Hoành Viễn, thậm chí bên tai còn vang lên giọng nói nghiêm túc của hắn. Anh ôm điện thoại vùi đầu vào chăn, mất vài giây mới kiềm chế được cảm xúc, bình tĩnh đàng hoàng nhắn lại một chữ "Ừ".
Nguyên cả ngày, lòng Trình Dục cứ nôn nao khôn tả, cách nửa tiếng lại nhìn đồng hồ một lần, vừa than vãn thời gian trôi sao mà chậm ghê, vừa cảm thấy mình nhạt nhẽo quá chừng. Đang tính lấy tài liệu ra xem thì vừa hay nhận được tin nhắn của Chu Hoành Viễn, hắn dặn dò anh nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vội làm việc. Trình Dục vui vẻ ra mặt, trong thâm tâm mừng không tả xiết vậy đó, mà ngoài mặt anh lại giả vờ lạnh lùng, chỉ trả lời lại mỗi dấu ba chấm. Chu Hoành Viễn không để ý đến tin nhắn hờ hững của Trình Dục, ngược lại hắn còn ôn tồn nói mình sẽ về nhà sớm, tựa như biết Trình Dục vẫn luôn nóng lòng chờ đợi hắn vậy.
Khi Chu Hoành Viễn về đến nhà, Trình Dục đang nằm ườn trên ghế sofa, vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay thì lập tức ngồi vụt dậy. Chu Hoành Viễn nhanh nhẹn thay giày ra, sải bước đi đến bên ngồi xuống cạnh anh, nắm chặt lấy tay anh, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay anh, "Chú, hôm nay chú sao rồi?"
Trình Dục sờ sờ đầu của hắn, không nói gì.
Chu Hoành Viễn cười nói, "Để con nấu cơm cho chú."
Hai mắt Trình Dục sáng rực, "Ăn gì vậy?" Mấy ngày liền anh chỉ ăn mỗi cháo trắng, cuối cùng cũng đến lúc đổi món.
Chu Hoành Viễn liếm môi, mặt mày có vẻ ranh mãnh, "Ừm, bánh bao với dưa muối. Bác sĩ nói bây giờ có thể ăn bánh bao với dưa muối."
Khuôn mặt Trình Dục cứng đờ trong chớp mắt, theo sau là một nụ cười gượng gạo, "Bánh bao với... dưa muối?"
Chu Hoành Viễn gật gật đầu, nói khá nghiêm túc, "Đúng vậy, bánh bao với dưa muối, chú không muốn ăn à?"
Trình Dục lắc đầu liên tục, anh nào còn lựa chọn khác? Người đứng dưới hiên không thể không cúi đầu, không bánh bao dưa muối thì cũng cháo trắng, hoặc là bánh bao dưa muối ăn cùng với cháo trắng. Anh biết phải làm gì đây? Anh tuyệt vọng quá mà.
Chu Hoành Viễn xót xa vì Trình Dục vừa mới phẫu thuật xong nên không thể ăn uống thoải mái, hắn ghé vào tai Trình Dục, "Chú, chú ăn gì con ăn nấy."
Trình Dục bật cười, "Con ăn phần con đi, chú to đầu thế này rồi không lẽ vẫn cần người ăn chung mới chịu ăn đồ thanh đạm?"
Chu Hoành Viễn vuốt ve gò má tái nhợt mà gầy gò của anh, vẻ mặt đầy yêu thương, "Chú không cần..."
"Mà là con cần ăn chung đồ thanh đạm với chú... mới có thể dễ chịu hơn một chút."