Trước mặt nàng, hắn hòa tan tiên cốt vào cơ thể mình, hấp thu năm trăm năm tu vi và linh lực.
Sau đó hắn đá văng Liên Hà đang hấp hối, đem đứa trẻ mới chào đời luyện thành tiên đan, nuốt vào bụng.
Liên Hà từng thật lòng yêu hắn, từng dùng phần lớn linh lực để nuôi dưỡng đứa con ấy, vì thế tiên đan kia càng khiến Minh Quyết tu vi tăng vọt.
Ngay trong ngày ấy, Giang Châu vốn được Liên Hà phù hộ bỗng xuất hiện tuyết rơi giữa tháng sáu.
Trong trận tuyết lớn đó, Minh Quyết nuốt trọn ngàn năm tu hành của Liên Hà, tại chỗ phi thăng thành thần.
Khi hắn phi thăng, lại bị tiên đế Khải quốc, Nguyên Đức đế, trông thấy.
Nguyên Đức đế tưởng rằng mình vừa đăng cơ đã gặp được chân thần giáng thế, cho rằng đó là điềm lành chứng tỏ mình là minh quân muôn đời!
Thế là lập tức hạ chỉ lập đền thờ Thượng Thần Minh Quyết trên khắp cả nước.
Nhờ vậy, Minh Quyết vừa phi thăng đã có được tín ngưỡng và hương khói từ dân chúng đông nhất nhân gian, Khải quốc.
Trăm năm qua, hắn còn thường xuyên nhập mộng cho tín đồ, mà tín đồ thì lại thích biên soạn thần thoại, truyền đi truyền lại, khiến Liên Hà Thánh Nữ bị bôi thành yêu nữ tội ác tày trời, còn Minh Quyết được tôn làm Chiến Thần trừ yêu mà phi thăng.
Tu tiên vốn là tu thiên tư và vận mệnh, công đức và tu vi.
Minh Quyết chiếm hết thiên phú, tu vi, vận số của Liên Hà, lại giả danh nghĩa Chiến Thần mà lừa dối chúng sinh.
Nhưng đức chẳng xứng với vị, ắt gặp tai ương.
Lần này hắn bị thiên lôi đ.á.n.h rơi xuống trần, chính là thiên đạo giáng phạt vì hắn chiếm được vị thần không chính đáng.
Khuôn mặt Minh Quyết đã hiện rõ vẻ suy yếu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt đầy oán hận, hắn hận thiên đạo vô tình, hận vì đã đ.á.n.h nát tiên cốt của hắn.
Hắn mang tâm kẻ trộm, thật sự tin rằng, là thiên đạo đã đ.á.n.h mất tiên cốt của mình.
12
“Bản thần không thèm so đo với lũ sâu kiến nơi hồng trần.”
Chiến Thần lúc này bề ngoài vẫn còn giữ được dáng vẻ uy nghi, nhưng thực ra toàn thân hắn chỉ đang cố gắng gượng nhờ vào tiên đan, không dám tiếp tục giao chiến.
Hắn đè nén sát khí trong lòng, chuẩn bị quay về Thiên Giới.
Chu Dao vội vàng ôm lấy cánh tay hắn:
“Thượng thần sắp trở về Thiên Giới sao? Xin hãy mang Dao Dao đi cùng!”
“Dao Dao vì cứu ngài mà hi sinh năm mươi năm thọ mệnh, giờ tóc đã bạc trắng cả rồi. Thượng thần nhất định có cách cứu Dao Dao, đúng không?”
Hàng ngàn tín đồ đều dõi mắt nhìn về phía Chiến Thần và Thần Nữ.
Minh Quyết vẫn còn muốn giữ lấy hương khói tín ngưỡng của nhân gian để nhanh chóng khôi phục thần lực, tất nhiên không muốn bị mang tiếng là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Hắn nắm lấy tay Chu Dao, nói:
“Ngươi cứu bản thần, công đức vô lượng. Bản thần tự nhiên sẽ mang ngươi cùng trở lại Thiên Giới.”
Chu Dao vui mừng đến rơi nước mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Ta sắp thành tiên rồi! Ta sắp thành tiên rồi!”
Nàng ta đắc ý nhìn về phía hoàng đế và hoàng hậu vẫn còn đang quỳ dưới đất:
“Từ nay trở đi, ta mới là Thần Nữ thật sự! Đến lúc đó, chính các ngươi sẽ phải quỳ lạy trước tượng thần của ta!”
Nàng ta lại quay sang Tiêu Vân Độ:
“Điện hạ, ta đã nói rồi, chỉ cần ngài hiến ra năm mươi năm thọ nguyên thì sẽ được Chiến Thần ban ân. Là do ngài nhát gan, ích kỷ, không dám làm! Giờ Chiến Thần chọn ta bay lên thành tiên, từ nay về sau, là ngài không xứng với bản Thần Nữ nữa!”
Tiêu Vân Độ lặng lẽ nhìn nàng ta, trong ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng, chàng đã hoàn toàn thất vọng với Chu Dao.
Minh Quyết vận khí bay lên trời, mang theo Chu Dao cùng phi thăng.
Mái tóc bạc trắng của Chu Dao tung bay, nàng ta ngước mắt nhìn Minh Quyết với ánh nhìn sùng bái, đầy khao khát, từng bước bay về Thiên Giới.
Nàng ta hoàn toàn không biết, con đường phi thăng vốn không có lối tắt, phàm nhân cưỡng ép lên thiên giới, ắt sẽ bị thiên đạo phản phệ.
Kiếp trước, nàng ta ở Thiên Giới một ngày đã già đi ba tuổi.
Kiếp này, đã mất đi năm mươi năm thọ mệnh… chỉ sợ rằng, một ngày thôi, nàng ta sẽ già thêm mười tuổi.
13
Ngày ấy, toàn thể nhân dân Khải Quốc đều chứng kiến tận mắt Chiến Thần Minh Quyết dẫn Thần Nữ Chu Dao phi thăng lên trời.
Một đời phàm nhân được mấy lần thấy thần linh giáng thế chứ?
Tất cả những người trông thấy cảnh ấy tự nhiên quỳ xuống tôn thờ, khẩn cầu thần minh phù hộ.
Kể từ đó, miếu thờ Chiến Thần càng ngày càng linh ứng, hương khói dày đặc, tín đồ chen chúc nhau, đến cả trọng thần triều đình, hoàng tộc cũng đứng lên hàng đầu đến miếu lạy bái, xin Chiến Thần soi xét phù trợ cho phát tài, thăng quan tiến chức.
Người ta đều tin rằng Chu Dao đã phi thăng thành tiên, cùng Chiến Thần kết thành đạo lữ.
Có kẻ không tiếc tiền vàng thờ Chu Dao bên cạnh tượng Chiến Thần để cùng được thờ cúng.
Cùng lúc đó, lời đồn rằng Thần Nữ khi còn ở trần gian bị hoàng thất bắt nạt, nên mới uất ức đến mức lên tiếng tố cáo họ tàn nhẫn, rằng Thái tử là kẻ ích kỷ tàn nhẫn.
Mọi người chăm chú thờ phụng “chân thần”, hoàn toàn quên mất rằng chính ngày hôm ấy Thái tử đã nhận ba chưởng của Chiến Thần để thay họ chịu đựng.
Trên triều đình, nhiều đại thần thẳng thừng đàn hặc Thái tử tắc trách, xem thường Chiến Thần, làm tổn hao vận mệnh Khải Quốc.
Thậm chí có người kiến nghị hoàng đế bắt ta trói lại, đặt giữa miếu Chiến Thần để c.h.é.m đầu giải uế, coi đó mới nguôi cơn thịnh nộ của thần.
Hoàng đế mắng các đại thần là vô lý.
Hoàng hậu lại không đành lòng, bà thẳng thắn nói ngày ấy là lệnh do bà ban, đứa trẻ vô tội, muốn g.i.ế.c ta thì còn phải g.i.ế.c bà trước, bà - một quốc mẫu.
Ta tự hỏi vì sao Hoàng hậu không chọn g.i.ế.c ta để an dân.
Bà nhìn ta bằng ánh mắt thương xót:
“Ngươi vẫn là đứa trẻ, sao có thể có ác tâm?”