Thân thể chàng đã gắng gượng đến cực hạn, khi chàng tưởng rằng mình chắc chắn phải c.h.ế.t, thân thể mềm nhũn ngã ngửa ra sau, thì đột nhiên một bàn tay nhỏ từ phía sau đỡ lấy chàng, ngay sau đó, một luồng linh lực mạnh mẽ tràn vào tiên cốt của chàng!
Tiêu Vân Độ bừng tỉnh, chưa kịp quay đầu lại, hai tay đã bị luồng linh lực kia dẫn động, và một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai chàng:
“Thái tử điện hạ. Thiên địa định vị, bát quái dẫn quang, vạn tà chớ gần, thần hộ thử phương, thuẫn khai!”
Tiêu Vân Độ theo bản năng niệm theo, chú ngữ vừa dứt, ánh kim từ lòng bàn tay chàng bùng lên, cuộn trào thành một cột sáng khổng lồ.
Cột sáng hóa thành một bàn tay lớn, chộp lấy tia lôi đang tàn phá trên đầu, rồi nhẹ nhàng xoay chuyển, bốn lạng đẩy nghìn cân, cưỡng ép nghiền nát sấm sét, thổi tan nó thành những sợi mưa mảnh rơi xuống.
Mọi người trong làn mưa lành lạnh dần lấy lại thị giác, trông thấy một cô bé búi tóc sóng nha, tay trái đặt sau lưng, tay phải chống đỡ thân thể thái tử.
Minh Quyết bị phản phệ đến mức hộc m.á.u, kinh hoảng nhìn về phía Tiêu Vân Độ.
Chỉ thấy sau lưng chàng, một cô bé búi tóc song nha, dáng vẻ nghịch ngợm mà điềm tĩnh, đang từng bước đi ra.
Thái tử cũng kinh ngạc nhìn ta, khẽ thốt:
“Ngươi… giúp ta sao?”
Ấn đỏ giữa mày ta lóe sáng, ta mỉm cười, khẽ vẫy bàn tay nhỏ:
“Biểu diễn ảo thuật, có hay không?”
11
Tiêu Vân Độ kinh ngạc phát hiện, luồng linh lực ban nãy không chỉ thay chàng đỡ lấy chưởng thứ ba của Chiến Thần, mà còn chữa lành cả lục phủ ngũ tạng và kinh mạch gần như đã vỡ nát của chàng.
Chàng vừa nghi hoặc vừa chấn động nhìn ta, rõ ràng trước mắt chàng chỉ là một cô bé nhỏ cần được người khác bảo vệ, sao có thể như vậy được?
Chu Dao càng thêm sợ hãi, hét lên:
“Thượng thần! Là nó! Chính là con tiện nữ này! Chính nó đã c.ắ.n c.h.ế.t không buông, khẳng định ngài là yêu ma! Mau g.i.ế.c nó đi, để trừ hậu họa!”
Tiêu Vân Độ lập tức kéo ta về phía sau, che chắn trước người ta:
“Chu Dao, ngay cả một đứa trẻ vô tội ngươi cũng không tha sao?”
“Vô tội gì chứ? Nó rõ ràng là ác đồng, ma đồng! Chính nó đã khiêu khích ta trong Thiên Lao, tình cảnh hôm nay đều là do nó gây ra!”
Minh Quyết lạnh lùng nhìn ta, sát ý trong mắt lộ rõ.
Tiêu Vân Độ quát:
“Minh Quyết thượng thần, vừa rồi ngài đã tự miệng hứa, chỉ cần ta đón đủ ba chưởng, ngài sẽ không còn trách phạt dân chúng Khải quốc.”
“Lê Đường cũng là người Khải quốc, hơn nữa nàng chỉ là một đứa trẻ! Nếu ngài ra tay, chẳng những là thất tín, mà còn là g.i.ế.c người vô tội!”
Minh Quyết đáp lại, giọng lạnh như băng:
“Tiêu Vân Độ, ngươi dám uy h.i.ế.p bản thần? Dù ngươi có là hoàng tử nhân gian, trong mắt ta, cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hèn hạ trong thân xác phàm tục.”
“Trong mắt ngài, chúng ta đúng là những con kiến nhỏ bé.”
Tiêu Vân Độ không cao giọng, nhưng từng chữ đều nặng nề:
“Thế nhưng trong mắt thiên đạo, cái gọi là thượng thần thì có đáng là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng không kiêu ngạo, không khúm núm, chỉ trầm giọng cảnh cáo:
“Minh Quyết, ngài không sợ thiên phạt lôi kiếp sao!?”
Hai chữ “thiên phạt” rõ ràng đã chạm vào dây thần kinh yếu nhất trong lòng Minh Quyết, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia chột dạ.
Người khác không biết, nhưng ta thì biết rất rõ.
Minh Quyết bị đ.á.n.h rơi xuống phàm trần, chính là vì từng chịu thiên phạt.
Ba trăm năm trước, Minh Quyết chẳng qua chỉ là một kẻ tà tu nơi đất Giang Châu, vì muốn thành tiên mà không từ thủ đoạn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Khi đó, thần chủ mà dân Giang Châu tôn thờ là Liên Hà Thánh Nữ.
Liên Hà tuy sinh ra là yêu, nhưng một lòng hướng thiện, mong cầu tu thành chính đạo.
Nàng hàng yêu trừ ma, ban mưa thuận gió hòa, cứu giúp bách tính khổ nạn.
Tích đức hành thiện năm trăm năm, cuối cùng yêu cốt của Liên Hà tu luyện thành tiên cốt, hương khói tín đồ dâng lên ngày càng nhiều.
Trong số những tín đồ ấy, Minh Quyết là kẻ thành kính nhất.
Trước khi tu tiên, hắn vốn là con trai nhà phú thương, không tiếc dốc hết gia tài để dát vàng, khảm ngọc cho tượng Thánh Nữ, ngày ngày thành tâm quỳ lạy.
Liên Hà cảm động trước lòng thành ấy, hiện thân gặp gỡ, rồi sa vào lưới tình.
Khi đó, Liên Hà chỉ còn một bước nữa là thành tiên, vốn không nên để tâm nhiễu loạn bởi tình ái.
Minh Quyết than thở rằng bản thân không có thiên phú, cầu xin nàng:
“Thánh Nữ, người có bằng lòng ở lại phàm trần, cùng ta làm phu thê một đời? Đời người chỉ trăm năm, đến khi người thành tiên, ta cũng đã già yếu mất rồi. Ta không tham gì hơn, chỉ muốn có trọn một đời của người.”
Liên Hà chưa từng nếm qua khổ đau của ái tình, lòng mềm yếu, liền động tâm, quyết định ở lại nhân gian, làm phu thê với hắn trăm năm, rồi mới bay lên.
Nàng cùng Minh Quyết thành thân, còn m.a.n.g t.h.a.i đứa con đầu lòng của hắn.
Ngày đại hôn, Minh Quyết cố chấp hỏi:
“Thánh Nữ, đời này người hoàn toàn thuộc về ta, đúng không?”
Liên Hà không chút phòng bị, dịu dàng đáp:
“Phải, trăm năm này, chàng có thể có tất cả của thiếp.”
Vì vậy, đến ngày nàng sinh nở, Minh Quyết bày sẵn trận đồ Tru Tiên mà hắn khổ học được, thừa lúc nàng suy yếu, tự tay mổ bụng, cướp lấy tiên cốt của nàng!
Liên Hà bị trọng thương cả thân lẫn tâm, cuối cùng cũng thấy rõ bản chất thật của hắn. Nàng run giọng nói:
“Tiên cốt chỉ có thể được dâng hiến khi chủ nhân tự nguyện, ngươi tưởng mình có thể đoạt được sao?!”
“Dĩ nhiên là tự nguyện rồi.”
Minh Quyết gần như mê muội, vuốt ve khúc tiên cốt, nói với nàng:
“Nàng quên rồi sao? Ngày thành thân, nàng nói rõ ràng, trăm năm này, phu quân có thể có tất cả của nàng, trong đó tự nhiên có cả tiên cốt, và cả đứa con trong bụng nàng nữa.”