Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 12



Ta bước lên phía trước, nâng cằm nữ nhân kia lên, giọng lạnh lùng:

 

“Ta nói không sai chứ, Chu Dao? Ngươi làm thần tiên mới mấy ngày thôi mà đã già đến mức này rồi à?”

 

Đôi mắt rủ xuống của Chu Dao tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm ta, nhưng rồi nàng ta hất tay ta ra, yếu ớt bò đến bên chân Thái tử:

 

“Thái tử điện hạ… là ta, là Dao Dao đây mà!”

 

Nghe nàng ta tự miệng thừa nhận, mọi người mới xác nhận được người trước mặt đúng thật là Thần Nữ Chu Dao.

 

Tiêu Vân Độ kinh ngạc nhìn dáng vẻ tiều tụy, già nua của nàng ta:

 

“Sao nàng lại trở nên như thế này?”

 

Chu Dao níu lấy vạt áo của chàng, giọng khẩn thiết, đầy vẻ hèn mọn:

 

“Điện hạ… ta cưỡng ép bay lên trời, bị Thiên đạo phản phệ… Dao Dao đau đớn lắm! Điện hạ có thể… có thể cứu ta được không?”

 

Thái tử theo bản năng hỏi lại:

 

“Cứu bằng cách nào?”

 

Chu Dao ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa hy vọng nhìn Tiêu Vân Độ:

 

“Điện hạ, có thể… cho Dao Dao tiên cốt của người không?”

 

16

 

Chu Dao dường như quên mất, mười ngày trước khi nàng ta theo Chiến Thần bay lên Thiên giới, nàng ta đã từng nh.ụ.c m.ạ và vu oan cho Thái tử thế nào.

 

Nàng ta c.ắ.n môi, tưởng Thái tử vẫn mềm lòng, liền quỳ sụp xuống, hai tay bấu lấy mũi giày của chàng, giọng tha thiết cầu xin:

 

“Là Dao Dao sai rồi! Điện hạ từng nói tu tiên phi thăng không có con đường tắt, là Dao Dao ngu muội không chịu nghe! Ta vừa lên trời chưa được nửa khắc, liền bắt đầu lão hóa nhanh chóng, tiên đan thần d.ư.ợ.c đều vô dụng cả!”

 

“Những tiên tử trên trời đều chế giễu ta, nói ta dựa vào ơn cứu của Chiến Thần để mưu cầu lợi ích, cho nên mới bị Thiên đạo trừng phạt! Nhưng ta thật sự bị oan mà!”

 

“Ta muốn thành tiên, cũng là để bảo hộ lê dân của Khải quốc thôi mà!”

 

Vẫn còn đang cố ngụy biện.

 

Thái tử hỏi:

 

“Ngươi ở Thiên giới mấy ngày qua, dân chúng dưới phàm vì ngươi mà lập tượng dâng hương, vậy ngươi đã ban phúc được gì cho những tín đồ của mình chưa?”

 

“Ta… ta…”

 

Chu Dao ấp úng hồi lâu. 

 

Quả thật sau khi lên thiên giới, nàng ta đã từng hưởng thụ một khoảng thời gian tiêu dao. 

 

Trong khoảng đó, nàng ta nghe được những lời cầu nguyện từ phàm trần vang bên tai, nhưng chỉ cảm thấy phiền phức.

 

Khi cùng Minh Quyết mây mưa trong thần thủy, nàng ta còn tiện miệng oán than: 

 

“Đám sâu kiến kia cứ lải nhải mãi bên tai ta, thật mất cả hứng!”

 

Thái tử trầm giọng:

 

“Ngươi cũng từng đáp lại tín đồ của mình, nhưng là bằng ác mộng. Ngươi nhập mộng vào họ, đem hết tội lỗi đổ lên đầu một đứa trẻ là Lê Đường, sai khiến họ ép c.h.ế.t nàng, ép c.h.ế.t cả phủ Quốc công.”

 

“Chu Dao, đó chính là việc duy nhất ngươi làm được sau khi thành tiên.”

 

“Nếu không bị Thiên đạo trừng phạt, bước tiếp theo, chẳng phải ngươi sẽ xúi giục tín đồ tạo phản, g.i.ế.c cả Hoàng đế, Hoàng hậu từng trách phạt ngươi hay sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Vân Độ vốn ôn hòa như ngọc, nhưng khi nói lời nặng lại sắc bén đến thấu xương.

 

Chu Dao bị chất vấn đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

 

Ta nhìn Thái tử, trong lòng có chút vui mừng, tốt rồi, cuối cùng chàng cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của Chu Dao, không còn ngu muội nhân từ như kiếp trước nữa.

 

“Vậy… điện hạ thật sự định thấy c.h.ế.t không cứu sao?”

 

Chu Dao vừa khóc vừa oán:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ta vì Khải quốc mà làm Thần Nữ hơn mười năm, quốc thái dân an chẳng phải cũng có công của ta sao? Chỉ vì ta phạm sai lầm, ngài liền muốn dồn ta đến đường cùng ư!?”

 

“Thái tử điện hạ, ngài từ nhỏ đã thiên tư hơn người, mới mười chín tuổi đã luyện được tiên cốt mà người khác trăm năm cũng chẳng thành!”

 

“Ngài không phải từng thích ta sao? Dùng tiên cốt của ngài cứu ta, đổi lại tuổi xuân của ta có gì là khó đâu? Mất tiên cốt thì luyện lại là được mà!”

 

Thái tử đáp:

 

“Mất tiên cốt, ta sẽ c.h.ế.t. Ta c.h.ế.t thì không sao, nhưng nếu ta c.h.ế.t rồi, phụ hoàng mẫu hậu phải làm sao? Còn dân chúng của Khải quốc thì sao?”

 

Chàng nhìn về phía ta:

 

“Chính tiểu Lê Đường đã dạy ta hiểu rằng, ta có thể không để tâm đến sống c.h.ế.t của bản thân, nhưng ta không thể không để tâm đến những người yêu thương ta, và những sinh linh đang kỳ vọng vào ta.”

 

“Không đâu! Điện hạ sẽ không c.h.ế.t đâu!”

 

Chu Dao quả nhiên rút ra một cây ngọc như ý, nói:

 

“Đây là ngọc cốt ta mang về từ Thiên giới. Điện hạ chỉ cần đổi tiên cốt lấy ngọc cốt này, tu luyện thêm năm năm là có thể lấy lại tiên cốt rồi!”

 

Quả nhiên, chiêu trò vẫn giống hệt kiếp trước.

 

Cây ngọc cốt ấy bề ngoài trong suốt như ngọc, quanh thân tỏa tiên khí lượn lờ, khiến tất cả tín đồ đều tưởng đó là pháp bảo cực quý.

 

Họ không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Thần Nữ:

 

“Đã có ngọc cốt rồi, Thái tử điện hạ mau tặng tiên cốt cho Thần Nữ đi!”

 

“Đúng đó, Thần Nữ từng cứu Chiến Thần, ắt hẳn đây là bảo vật vô giá, nàng cũng đâu có lấy không của điện hạ!”

 

“Thần Nữ mang vật quý như vậy đổi lấy tiên cốt, ngài còn không chịu, chẳng phải quá ích kỷ sao?”

 

“Điện hạ mất tiên cốt thì chỉ có thể c.h.ế.t, còn Thần Nữ không có tiên cốt, thì sẽ già nua mà c.h.ế.t ngay trước mắt đấy!”

 

“Con gái mà, ai chẳng quý nhan sắc của mình. Chu Dao bây giờ già thế này, chắc đau khổ lắm! Thái tử điện hạ, ngài thương thương Thần Nữ của chúng ta đi!”

 

Bọn họ toàn là kẻ ngoài cuộc, hào phóng bằng sinh mệnh của người khác.

 

Ta cười lạnh:

 

“Nếu ngọc cốt này lợi hại đến thế, sao Thần Nữ không tự dùng?”

 

“Ngươi cũng có thể dùng ngọc cốt này để tu luyện ra tiên cốt, chỉ là mất thời gian hơn một chút thôi.”

 

Chu Dao trừng mắt nhìn ta:

 

“Ta vì cứu Chiến Thần mà mất đi năm mươi năm thọ mệnh, ta lấy đâu ra thời gian để tu luyện lại nữa chứ!”

 

“Ồ, ồ, ồ!”

 

Ta chỉ vào Chu Dao, làm bộ bịt tai, rồi lớn tiếng hỏi lại:

 

“Trước đây Thần Nữ nói gì ấy nhỉ? Chỉ là năm mươi năm thọ nguyên thôi mà!”