Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 13



“Giờ thì sao, đến lượt ngươi, năm mươi năm ấy liền muốn lấy luôn mạng ngươi rồi à?!”

 

Chu Dao bị ta vạch trần đến nỗi sắc mặt vặn vẹo, nghiến răng rít lên:

 

“Lê Đường! Ngươi… ngươi rốt cuộc là ma đồng giáng thế phương nào!!”

 

Ta bĩu môi, ấm ức nói:

 

“Điện hạ, ngài xem nàng ta kìa, lại nói ta là ma đồng!”

 

Thái tử lập tức bế ta lên, dịu dàng nói:

 

“Nói bậy! Tiểu Lê Đường ngoan đến mức không ai bằng được!”

 

“Đúng vậy!”

 

Người Lê gia cũng đồng thanh phụ họa:

 

“Con bé Đường nhà chúng ta từ nhỏ đã là đứa bé ngoan ngoãn, lanh lợi nhất mà!”

 

17

 

Chu Dao tức đến sắp ngất, nàng ta quay sang đám tín đồ nói: 

 

“Các ngươi thấy chưa, Thái tử của các ngươi lại dung túng cho một con ma đồng, để nó sỉ nhục Thần Nữ ta như vậy!”

 

Đám tín đồ lại dễ dàng bị kích động, chuẩn bị nổi loạn.

 

Ta ở trong lòng Thái tử lặng lẽ khẽ niệm một ấn, bỗng thấy trong tay Chu Dao cái ngọc cốt kia lộ nguyên hình, hoá ra chỉ là một đoạn yêu cốt của ma lang bốc mùi hôi thối.

 

Chu Dao giật bắn, vứt khúc xương yêu xuống đất, khúc xương lập tức nhảy lên, phun ra một làn oán khí dữ dội.

 

Phàm nhân có hồn cốt, thần có tiên cốt, yêu thì có yêu cốt.

 

Kẻ phàm bị oan sát thì hồn cốt không an, yêu bị diệt thì yêu cốt tất mang oán khí thâm sâu.

 

Người bị yêu cốt ký thác sẽ không chỉ sa vào ma đạo, mà còn bị ký ức cùng nỗi đau c.h.ế.t chóc của yêu quái hành đi hành lại, dằn vặt khôn cùng.

 

Kiếp trước, chính đoạn yêu cốt này đã hại Tiêu Vân Độ sa vào ma đạo.

 

Chàng còn có thể kéo mình tỉnh lại, tới cấm địa dùng Ứng Kiếp Thiếp, vốn là ý chí và can đảm không phải người thường có được.

 

Chu Dao hiểu rõ hiểm độc của khúc yêu cốt này, tất nhiên nàng ta không dám tự mình mang.

 

Yêu cốt hiện hình, nhảy nhót tìm kiếm xác phàm để ký thác, Thái tử định giáng tay trừ nó.

 

Bỗng một đạo thiên lôi phang xuống, chẻ khúc xương yêu thành tro tàn.

 

Trong chớp lôi đó, Chiến Thần Minh Quyết từ trên trời rơi xuống.

 

Chu Dao đột nhiên ngồi bật dậy, tiến đến bên cạnh Minh Quyết.

 

Hóa ra bộ dạng già nua tang thương hồi nãy của nàng ta chỉ là giả vờ.

 

Thực tế nàng ta mỗi ngày già đi mười tuổi, nhưng chưa đến mức sắp c.h.ế.t ngay tức khắc.

 

Chiến Thần vừa xuất hiện, đám tín đồ lại đồng loạt quỳ rạp xuống.

 

Chu Dao nói với Chiến Thần: “Điện hạ, nói đúng lắm, Tiêu Vân Độ quả thật là người ích kỷ, hắn không chịu lấy tiên cốt cứu ta.”

 

Minh Quyết từ chốn cao ngạo đáp: 

 

“Tiêu Vân Độ, hồi nãy bản thần chỉ dùng sinh tử của Chu Dao để thử lòng ngươi, thật đáng tiếc, ngươi đã không qua được thử thách của bản thần.”

 

“Loại người như ngươi, không xứng tu tiên.”

 

Không xứng cái gì chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta hận không thể hiện thân, vặn cổ Minh Quyết ngay tại chỗ, đ.á.n.h cho hắn mất thần cốt mới dám lên mặt làm thánh!!!

 

18

 

Đáng tiếc là bây giờ ta chỉ là một đứa trẻ, nóng vội chỉ khiến đại cục của ta đổ vỡ.

 

Ta nén giận, nghe thấy Minh Quyết với bộ dạng chính nghĩa nói với Thái tử:

 

“Tiêu Vân Độ, Chu Dao có ân cứu mạng với bản thần, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu được nàng.”

 

“Bản thần hứa với ngươi, chỉ cần ngươi tự nguyện hiến tiên cốt để Chu Dao khôi phục thanh xuân, bản thần sẽ bảo hộ Khải quốc trăm năm không gặp thiên tai, chiến họa.”

 

Minh Quyết chỉ tay về phía các tín đồ bên cạnh:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ngươi là Thái tử của Khải quốc, vì dân vì nước, vì giang sơn vững bền, xã tắc an khang, ngươi nên không do dự mà dâng tiên cốt ra, coi như cầu phúc cho vận mệnh quốc gia đi.”

 

Các tín đồ và dân chúng lập tức động lòng, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Tiêu Vân Độ.

 

Thần linh đã đích thân nói, chỉ cần hy sinh một người Thái tử là có thể đem lại phúc lành cho muôn dân, thế là ai nấy đều cho rằng Thái tử nên lập tức đồng ý.

 

Ta cảm nhận được, trong khoảnh khắc, Tiêu Vân Độ cũng d.a.o động.

 

Nếu là ở kiếp trước, có lẽ chàng đã sớm hiến tế chính mình rồi.

 

Nhưng đời này, Thái tử đã tận mắt chứng kiến Chiến Thần tàn sát vô tội, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi vị thần cao cao tại thượng ấy.

 

“Chiến Thần còn nhớ chăng, ngày ngài dẫn Chu Dao vượt ngục, trong cơn giận dữ đã vung tay c.h.é.m ngang hai tên thị vệ vô tội?”

 

Minh Quyết khẽ cau mày, nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó.

 

Hắn bật cười: “Chỉ là hai tên thị vệ, chứ đâu phải hai trăm, hai ngàn người, có đáng để ngươi đặc biệt nhắc tới sao?”

 

“Đáng!”

 

Thái tử nói: “Hai mạng người hay hai trăm mạng người đều là mạng người! Trong mắt ta, tất cả đều như nhau! Lẽ nào phải g.i.ế.c hàng ngàn người, mới khiến Chiến Thần động lòng sao?”

 

Tiêu Vân Độ lớn tiếng chất vấn: 

 

“Minh Quyết thượng thần, ngài rốt cuộc là Chiến Thần, hay là Sát Thần?”

 

“Vô lễ!”

 

Minh Quyết bị chọc giận. 

 

Nếu là trước kia, hắn đã sớm tung một đòn thần lực đ.á.n.h Thái tử trọng thương.

 

Nhưng lần này, hắn chỉ giận dữ gầm lên, chứ không thực sự ra tay.

 

Ta biết, hắn đã mất đi thần cốt, chỉ là cây cung đã giương hết cỡ mà thôi.

 

Cái uy nghiêm còn sót lại, cũng chỉ là gắng gượng mà giữ.

 

Nếu ta không tính sai, thời gian Minh Quyết có thể ở lại nhân gian chỉ còn đúng hai mươi ngày.

 

Hai mươi ngày sau, nếu hắn không thể tu bổ thần cốt, chắc chắn sẽ hồn diệt thân vong.

 

Giờ hắn chỉ đang bày đặt thanh thế, hù dọa mà thôi, nhưng hắn rất hiểu lòng người.

 

Hắn dám dùng “thiên hạ và xã tắc” làm xiềng xích đạo đức, ép Thái tử phải lựa chọn.

 

Nếu Thái tử không cho tiên cốt, hắn sẽ mang tội bỏ mặc muôn dân.

 

Nếu Thái tử cho, kết cục sẽ vẫn là bi kịch như kiếp trước.

 

“Thái tử điện hạ, khi ta cầu ngươi dùng tiên cốt cứu một người là ta, ngươi không chịu, nay tiên cốt của ngươi có thể cứu cả Khải quốc, ngươi vẫn không chịu.”