Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 14



“Điện hạ, ngài là niềm tin, là hy vọng của dân chúng Khải quốc, hóa ra, ngài lại là kẻ ích kỷ giả dối đến thế sao!”

 

Chu Dao vừa khóc vừa tố cáo, khiến đám tín đồ đồng lòng phẫn nộ:

 

“Thần nữ nói đúng! Thái tử vốn dĩ là kẻ ích kỷ, không vượt qua nổi khảo nghiệm của Thần minh!”

 

“Hiến tiên cốt đi! Nếu không, ngươi chính là tội nhân trăm năm của Khải quốc!”

 

“Nếu Thái tử không chịu hiến tiên cốt, thì từ nay mỗi trận thiên tai, mỗi cuộc chiến có người c.h.ế.t, tất cả đều là do ngươi gây ra!”

 

“Tiêu Vân Độ, ngươi thấy c.h.ế.t không cứu, m.á.u tanh đầy tay!”

 

“Ngươi có tư cách gì làm Thái tử của chúng ta! Ta khinh!”

 

Giữa lúc dân chúng đang sục sôi phẫn nộ, Chu Dao bỗng kêu t.h.ả.m thiết: 

 

“A a a! Tay ta! Mặt ta!”

 

Vốn dĩ nàng ta chỉ có mái tóc bạc trắng, gương mặt hơi phảng phất nét héo tàn của trung niên.

 

Chỉ trong chớp mắt, đôi tay Chu Dao bỗng bị rút hết huyết nhục, khô quắt lại như vỏ cây già.

 

Những nếp nhăn trên mặt như vô số con trùng dài đang bò ngoằn ngoèo, dữ dội sinh sôi, để lại vô vàn rãnh sâu xấu xí trên gương mặt từng được xem là xinh đẹp.

 

Đó là dung mạo chỉ người bảy mươi tuổi mới có thể mang.

 

Chu Dao đã mất năm mươi năm thọ nguyên, lại từng lên trời bị thiên đạo phản phệ.

 

Giờ phút này, nàng ta lại già thêm mười tuổi nữa.

 

Chỉ nhìn thấy bàn tay khô quắt của mình thôi, nàng ta đã sụp đổ.

 

Nhị tỷ ta, Lê Nghiên, lặng lẽ bước lên, bất ngờ đưa cho nàng ta một chiếc gương.

 

Mặt gương hướng thẳng lên, phản chiếu rõ ràng dung nhan tàn tạ của Chu Dao!

 

Trong gương, nàng tavcàng trực diện nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của chính mình.

 

Chu Dao gào thét t.h.ả.m thiết: 

 

“Ta lại già thêm mười tuổi! Lại già thêm mười tuổi rồi! A a a a! Cứu ta! Cứu ta với!!!”

 

Nàng ta vừa hét vừa trợn trừng mắt, ngất đi vì chính bộ dạng của mình.

 

Lê Nghiên vô tội nói: 

 

“Ta chỉ có ý tốt, đưa gương cho Thần nữ soi, không ngờ phản ứng của người lại dữ dội như vậy.”

 

Thái tử vừa bị đám dân ngu muội mắng c.h.ử.i đến mức khó xử, giờ Chu Dao vừa ngã xuống, đám tín đồ lập tức bị phân tâm.

 

Nhị tỷ cất gương, khẽ nháy mắt với ta, quả nhiên là nhị tỷ thông minh lanh lợi của ta, dễ dàng hóa giải nguy cơ trước mắt.

 

Gia đình ta đều là người tốt.

 

Ta trọng sinh trở lại, không phải vì tham vọng, mà chỉ không muốn họ c.h.ế.t trong tuổi xuân đáng lẽ còn dài.

 

Phụ mẫu ta phải được an hưởng tuổi già, trăm tuổi quy tiên bình yên.

 

Đại ca ta phải lập nghiệp, nhị tỷ phải gả cho người nàng yêu, họ phải con cháu đầy đàn, sống lâu trăm tuổi.

 

Người tốt phải được trường thọ.

 

Họ không nên c.h.ế.t trong thiên kiếp do ác thần ấy dẫn xuống.

 

Ta sống lại, không chỉ để cứu Thái tử, mà còn để cứu những người thân yêu nhất của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

19

 

Nữ nhân già nua là Chu Dao bị Minh Quyết đưa đi, hai người cùng ở trong ngôi miếu Chiến Thần nơi nhân gian.

 

Chân thần hiển linh trong miếu, dân chúng Khải quốc đều đổ xô đến chiến thần miếu quỳ lạy cầu phúc, hương khói trong miếu càng thêm thịnh vượng.

 

Chẳng bao lâu sau, khắp nơi đều truyền nhau rằng, chỉ cần tín đồ chịu vào miếu tu hành, thì chiến thần miếu sẽ có cầu tất ứng.

 

“Phụ thân ta đến miếu cầu cho mẫu thân ta khỏi bệnh, hôm sau mẫu thân ta liền khỏe mạnh như rồng hổ! Bây giờ phụ thân ta đang ở trong miếu theo Chiến Thần tu hành, còn nói sẽ cùng Chiến Thần điện hạ tu tiên nữa đó!”

 

“Mẫu thân ta thay ta cầu song thai, giờ bà cũng ở trong miếu tu hành rồi.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Đại ca ta cũng thế, cầu cho nhà phát tài, quả nhiên ngày hôm sau liền có một vụ làm ăn lớn, lời năm trăm lượng vàng! Có điều đại ca ta đã lâu chưa về nhà, nếu không biết là ca ở miếu theo Chiến Thần tu hành, tẩu tẩu chắc đã nghi ca có ngoại thất rồi ha ha ha!”

 

Lời đồn lan truyền trong dân gian, cuối cùng cũng truyền vào cung. 

 

Hoàng đế và hoàng hậu chỉ than thở rằng, nếu cứ để như thế này, dân Khải quốc chỉ biết kính thần chứ không kính vương, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn.

 

Thái tử thấy chuyện này có điều quái dị, bèn sai tâm phúc đi điều tra. 

 

Tâm phúc trở về bẩm báo, nói trong chiến thần miếu quả thật toàn là tín đồ đã đạt được tâm nguyện rồi đến miếu báo ân, tu hành cùng chiến thần.

 

Ta muốn tự mình đến miếu xem thử, thái tử giữ ta lại:

 

“Ngươi không sợ bị đám tín đồ đó xé xác sao?”

 

Giờ đây, dân Khải quốc đều mang lòng thù địch với thái tử và ta.

 

Chiến thần miếu lại là địa bàn của Minh Quyết, dù thái tử có lòng muốn tra xét, cũng phải thận trọng mà hành sự. 

 

Người tâm phúc kia cũng phải giả làm tín đồ, ẩn mình mấy ngày mới thuận lợi lẻn vào trong.

 

“Vậy thì điện hạ cùng ta đi đi.”

 

Ta đường hoàng nói: “Lúc cần, ngài bảo vệ ta.”

 

Thái tử nhướng mày: “Tiểu Lê Đường, ngươi đây là đang ra lệnh cho ta? Đại nghịch bất đạo đấy.”

 

Chàng bỗng nói: “Thực ra ngươi căn bản không cần ta bảo vệ, thậm chí còn mạnh hơn ta, có phải không?”

 

Thái tử không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra ta khác người thường.

 

Nhưng mỗi lần chàng định hỏi kỹ, ta lại giả ngốc để lảng tránh.

 

Giờ chàng lại giở trò thử ta.

 

Ta ăn nốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, rồi đứng dậy dứt khoát:

 

“Không đi cùng ta à? Vậy ta đi một mình.”

 

Ta giả vờ bỏ đi, thái tử liền đuổi theo ngay:

 

“Ta nói đùa thôi, bản thái tử đích thân làm hộ vệ cho ngươi, được chưa, tiểu tổ tông?”

 

“Ngài gọi ta là gì cơ?”

 

“......”

 

Thái tử không chịu lặp lại nữa.

 

Ta ngoắc tay, chàng ngoan ngoãn cúi người xuống, ta ghé vào tai chàng, đáp:

 

“Tiểu tổ tông nghe thấy rồi nhé!”

 

Tiêu Vân Độ giật mình: “Ngươi... ngươi thật là vô pháp vô thiên!”