Hoàng hậu gắng gượng giữ lấy vẻ nghiêm trang.
Chu Dao lại mở miệng ầm ĩ:
“Điện hạ, người thiên phú khác thường, sao lại keo kiệt đến mức không cho đi năm mươi năm thọ mệnh!”
Ta chọc cây kẹo hồ lô vào miệng Thái tử:
“Ăn không? Ngon lắm.”
Bị ta làm phiền như vậy, chàng hoàn toàn không còn nghe Chu Dao lải nhải.
Chu Dao trợn mắt nhìn ta đầy thù hận:
“Lê Đường, đợi ta phục hồi cho Chiến Thần, ta sẽ sai hắn g.i.ế.c cô nhóc xấu xa này!”
“Được, ta đợi ngươi.”
Ta c.ắ.n kẹo trong tay.
Những người ở đó đều là phàm nhân, ngay cả Thái tử có chút tu vi và thần cốt vẫn chỉ là thân xác phàm.
Họ hoàn toàn không nhận ra, cảnh ta moi xương sống Minh Quyết vừa rồi không phải ảo giác đơn thuần, ta đã dùng phép che mắt.
Nếu có thượng tiên hiện diện ở đây, sẽ dễ dàng phá được chước, nhìn thấu cây kẹo hồ lô trong tay ta thực chất là một đoạn xương sống vàng óng.
Ta c.ắ.n một miếng kẹo hồ lô, chỉ là đang l.i.ế.m đi vết m.á.u chiến thần trên thần cốt.
Không có thần cốt, Minh Quyết trong bốn chín ngày tới chắc chắn sẽ hạ thế, không còn khả năng hồi sinh.
Việc tiếp theo ta cần làm, là lừa Chu Dao vì chiến thần sắp c.h.ế.t ấy mà đem cả mạng mình ra đ.á.n.h cược.
6
Sau khi Chu Dao bị giam, ta rời khỏi hoàng cung, quay về phủ Quốc công.
Phụ thân ta là Định Quốc công, một vị tướng quân công cao chấn quốc, mẫu thân ta là danh y nổi tiếng cứu người vô số, đại ca là võ tướng dũng mãnh nhất triều, nhị tỷ là “nữ Gia Cát” vang danh khắp kinh thành.
Họ đều là những người kiệt xuất, thế nhưng ở kiếp trước, tất cả lại bị Chiến Thần trong cơn thịnh nộ đ.á.n.h thành tro bụi, hồn phi phách tán.
“Cả nhà ơi, Đường Đường về rồi.”
Mẫu thân ôm ta từ trên xe ngựa xuống.
Ta ôm chặt lấy bà, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay ấy, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Ta vừa khóc, cả nhà liền vội vàng dỗ dành.
Phụ thân lấy ra cái trống lắc hình con mèo do chính tay ông làm, vẫn coi ta là đứa trẻ nhỏ, dỗ mãi không thôi.
Ta càng bị dỗ càng khóc dữ hơn.
Phụ thân luống cuống, vội bảo đại ca lộn nhào vài vòng cho ta xem.
Hồi nhỏ, có lần đại ca lộn nhào bị ngã đau, khiến ta cười khanh khách.
Từ đó, hễ ta không vui, vị Phiêu Kỵ Đại tướng quân oai phong lẫm liệt ngoài chiến trường lại phải ra sân lộn nhào cho tiểu muội cười.
Đại ca vừa lộn vừa cố tình đụng đầu vào cây, trông buồn cười đến lạ.
Thực ra huynh ấy võ nghệ cao cường, chỉ là giả vờ vụng về để chọc ta vui.
Nhị tỷ cầm tay ta hôn nhẹ, hỏi có phải bị tiên sinh trong cung đ.á.n.h thước tay không, nếu có thì để tỷ đi tính sổ.
Nói rồi tỷ lại khẽ đỏ mặt, vì vị Thái phó trong cung kia chính là vị hôn phu mà tỷ thương nhớ.
Ta chăm chú nhìn họ, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần chớp một cái, họ sẽ hóa thành tro bụi, tan biến giữa hư không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngàn năm trôi qua, ta sống mà chẳng khác gì kẻ đã c.h.ế.t.
Dù có phi thăng thành tiên, linh hồn ta vẫn vỡ nát, vì ta vẫn nhớ nhà.
Ta thật sự… thật sự rất nhớ phụ mẫu, nhớ ca ca, nhớ tỷ tỷ.
Ta muốn được nép trong lòng phụ mẫu, muốn vỗ tay reo mừng vì chiến công của ca ca, muốn trong ngày thành thân của tỷ tỷ, trêu tỷ cùng vị Thái phó kia trong động phòng.
Họ không đáng phải chịu kết cục bi t.h.ả.m như kiếp trước.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta nhất định, nhất định phải để người thân của ta được sống trọn vẹn, hạnh phúc.
Ba ngày sau, ta lén vào thiên lao.
Chu Dao và Minh Quyết bị giam chung một chỗ.
Nghe bọn ngục tốt nói, suốt ba ngày nay Chu Dao vẫn không ngừng mê hoặc chúng.
“Nếu ngươi chịu hiến ra trăm năm thọ mệnh, ta có thể khiến Chiến Thần đại nhân sống lại.”
“Chỉ cần Chiến Thần tỉnh lại, nhất định sẽ giúp ngươi đầu thai vào kiếp sau tốt hơn!”
“Ta là Thần nữ, ngươi phải tin ta!”
Dân Khải Quốc vốn tôn sùng thần linh, nếu Chu Dao đứng trên tế đàn mà nói những lời đó, e rằng thật có kẻ nguyện dâng mạng sống để cứu thần.
Nhưng giờ đây, Chu Dao đã bị giam vào thiên lao, còn vị Chiến Thần kia thì nhìn chẳng khác gì một phàm nhân hấp hối.
Ngục tốt nào có ngu, chỉ coi nàng ta là kẻ điên.
Về sau Chu Dao lại ý đồ thi pháp muốn trốn khỏi lao ngục, nhưng đạo hạnh của nàng ta chẳng đủ, thử mấy lần đều thất bại.
Khi ta đến thăm, nàng ta đã tiều tụy, nhếch nhác vô cùng.
Thấy ta, Chu Dao giận dữ quát:
“Sao lại là ngươi? Thái tử đâu? Gọi Thái tử đến gặp ta!”
“Thái tử sẽ không đến. Thần nữ đại nhân còn chưa biết sao? Hoàng hậu đã hạ chỉ, ba ngày sau sẽ lưu đày ngươi, yêu nữ Chu Dao.”
“Ngươi nói gì? Không thể nào! Thái tử sẽ không để hoàng hậu làm thế!”
“Thử hỏi, có người mẫu thân nào chịu nổi một kẻ muốn cướp đi năm mươi năm thọ mệnh của con mình?”
“Ta là Thần nữ của Khải Quốc! Hoàng quyền cũng không thể g.i.ế.c ta!”
“Còn chưa hiểu à? Lưu đày ngươi chỉ là cái cớ, giữa đường họ sẽ g.i.ế.c ngươi.”
Ta khẽ lắc lư tờ thánh chỉ trong tay, mỉm cười:
“Huống chi, hoàng thượng đã ban chỉ phế bỏ danh hiệu Thần nữ của ngươi. Bây giờ, Thần nữ mới của Khải Quốc, là ta.”
“Ngươi nói gì?! Dựa vào cái gì?!”
“Dựa vào việc ta thông minh, đáng yêu, lanh lợi. Ta đã nói rồi, hoàng gia thích ai, người đó chính là Thần nữ.”
“Chu Dao, ngươi vốn chỉ là cô nhi. Hoàng thất nuôi nấng, phong ngươi làm Thần nữ, là để ngươi phụ trợ Thái tử. Thế mà ngươi lại vì một kẻ ngoài, đòi cướp đi năm mươi năm thọ mệnh của người đã nuôi ngươi. Đến loài sói còn chẳng bạc tình đến thế.”
“Ngài ấy không phải phàm nhân! Ngài ấy thật sự là Chiến Thần!”
“Ta tin.”
Chu Dao sững sờ: “Ngươi nói gì?”