Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 6



“Ta nói, ta biết hắn không phải yêu ma, mà chính là Chiến Thần trên thiên giới, Minh Quyết thượng thần, người được dân gian thờ phụng trong Chiến Thần miếu.”

 

“Nếu ngươi đã tin, vậy ngươi nên cứu hắn!”

 

“Nếu ta cứu hắn, ta sẽ thành ân nhân cứu mạng Chiến Thần, liên quan gì đến ngươi nữa?”

 

Ta chỉ vừa nói giả dụ, Chu Dao đã cuống quýt dậm chân: 

 

“Cứu Chiến Thần là ta! Ta mới là ân nhân của ngài ấy! Không ai được cướp công của ta!”

 

“Ngươi chỉ là người đầu tiên phát hiện ra hắn, rồi mang hắn vào cung. Nhưng giờ hắn vẫn nửa sống nửa c.h.ế.t, bị ngươi liên lụy đến tận thiên lao.”

 

“Chu Dao tỷ tỷ à.”

 

Ta lộ ra vẻ tò mò ngây thơ của một đứa trẻ, làm Chu Dao bớt đi phần thù địch với ta.

 

Ta ngây thơ hỏi: “Thật ra ngươi theo Thái tử tu luyện nhiều năm, linh lực cũng dồi dào, năm mươi năm thọ mệnh của ngươi cũng có thể cứu Chiến Thần chứ?”

 

“Ta mà mất đi năm mươi năm dương thọ, lập tức sẽ trở nên già nua xấu xí, hơn nữa hiến thọ mệnh phải moi m.á.u tim, ta ghét đau nhất, đồ nhãi ranh như ngươi hiểu được gì!”

 

“Nhưng chỉ có như vậy ngươi mới thật sự trở thành ân nhân cứu mạng của Chiến Thần đấy chứ!”

 

Ta tính toán giúp Chu Dao: “Bây giờ mọi người đều biết ngươi muốn ép Thái tử hiến thọ mệnh. Giả sử Thái tử thật sự hiến năm mươi năm cứu tỉnh Chiến Thần, tất cả đều có thể chứng minh ân nhân cứu mạng là Thái tử, thì Chu Dao tỷ tỷ, ngươi có liên quan gì nữa đâu.”

 

Chu Dao tức giận hét: “Sự việc thành thế này chẳng phải vì ngươi sao! Nếu không có ngươi, với tấm lòng khoan dung của Thái tử, nhất định sẽ nhường công lao cứu thần cho ta, giúp ta hoàn thành!”

 

“Ta xin lỗi.”

 

Ta giả bộ vẻ đứa trẻ nhận lỗi: “Chu Dao tỷ tỷ, ta không có ý hại tỷ tỷ, tỷ tỷ luôn là thần nữ mà ta ngưỡng mộ.”

 

“Ta chỉ muốn nhắc tỷ tỷ, phàm nhân tu tiên trăm nghìn gian nan, người có thiên phú như Thái tử cũng chỉ vắt ra được một đoạn tiên cốt.”

 

“Chu Dao, phàm nhân như ngươi, kể cả cả đời lừng lẫy là thần nữ, cuối cùng cũng chỉ chờ đến già rồi c.h.ế.t.”

 

Chu Dao mỹ mạo như hoa, người đẹp quý trọng nhất chính là khuôn mặt thanh xuân tươi tắn.

 

Nàng ta hoảng sợ ôm lấy hai má mình.

 

Nàng ta vốn có thể bình thản chấp nhận sinh lão bệnh tử, nhưng đã trông thấy chân tiên trường sinh, trông thấy Thái tử có tiên cốt, Chu Dao sinh ra tham vọng, nàng ta cũng muốn thành tiên, cũng muốn bất tử, muốn trẻ mãi không già.

 

“Ngươi có từng nghe chuyện truyền thuyết về Chiến Thần hay không?”

 

Ta ngồi xuống đất trong thiên lao, kể cho nàng ta nghe:

 

“Câu chuyện này là phụ thân ta từ biên giới Giang Châu mang về. Truyền rằng vài trăm năm trước, Minh Quyết thượng thần cũng từng bị thương rơi xuống trần, cứu mạng ngài cũng là một nữ tử, chỉ khác là người ấy là yêu hoa, hình như gọi là Liên Hà.”

 

“Liên Hà cứu Minh Quyết, Minh Quyết vì báo ơn đã bỏ qua mọi lời ong tiếng ve, đem Liên Hà lên trời, kết làm quyến lữ, giúp Liên Hà hóa yêu thành tiên.”

 

Chu Dao phấn khích: “Ta ngưỡng mộ Chiến Thần từ lâu, chuyện này ta đương nhiên biết! Liên Hà yêu nữ được Chiến Thần giúp thành tiên, lại với ma tộc bí mật cấu kết, khiến Chiến Thần phải thân thủ trừ tội, g.i.ế.c thê tử g.i.ế.c con rồi mới phi thăng. Yêu nữ đó không đáng được gọi là thê tử của Chiến Thần! Cũng chẳng đáng thương!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt ta thoáng tối, kìm nén cảm xúc, đứng dậy nói: 

 

“Ngươi còn chưa liên hệ gì với Chiến Thần, không cần ganh đua với Liên Hà trong chuyện lớn bé.”

 

“Ta chỉ nhắc Chu Đáo tỷ tỷ, sau khi cứu Minh Quyết thượng thần, đến một yêu nữ cũng có thể phi thăng thành tiên, Chu Dao tỷ tỷ làm thần nữ mười lăm năm, tích được không ít công đức, nếu ngươi cứu được Chiến Thần, Chiến Thần nhất định sẽ đưa ngươi lên thiên giới thành tiên.”

 

Chu Dao bị lời ta làm cho động tâm, ta bỗng đổi giọng:

 

“Ồ, nhưng thần nữ vừa sợ đau vừa sợ già, thế gian này vốn là kẻ dũng cảm mới hưởng hết tài lộc tốt đẹp.”

 

Ta tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiếc thật, thần nữ có số tốt mà chẳng dám liều một lần.”

 

“Ba ngày sau ngươi sẽ bị lưu đày, trên đường lưu đày, không chừng sẽ c.h.ế.t bất kỳ lúc nào, kết cục cũng như nhau.”

 

Ta giả bộ ân hận: “Tiếc rằng ta vẫn là đứa trẻ, không biết cách hiến thọ mệnh, nếu không người tiếp theo được theo Chiến Thần lên trời làm tiên tử có thể là ta!”

 

Ta nhìn rõ, lòng tham và d.ụ.c vọng trong Chu Dao đã bị những lời ta khơi gợi bật dậy.

 

7

 

“Lê Đường, sao muội lại chạy đến nơi như thế này hả!”

 

Thái tử dẫn theo đại ca ta, Lê Dương, tìm đến đây, đại ca và Thái tử vốn là huynh đệ thân thiết.

 

Đại ca quen tay xách lấy sau gáy ta:

 

“Địa lao thế này mà cũng dám mò tới? Không sợ tối về lại tè dầm à, nhóc con?”

 

Ta đạp loạn hai chân:

 

“Muội sớm chẳng còn tè dầm nữa rồi! Đồ đại ca thối, buông muội ra!!”

 

Ánh mắt Thái tử dừng trên người ta, mãi cho đến khi giọng nói nghẹn ngào của Chu Dao vang lên:

 

“Điện hạ, người vẫn đến… xem Dao Dao rồi sao?”

 

Tiêu Vân Độ sớm đã bị ta tát tỉnh lại, gương mặt vốn ôn hòa nay lạnh lẽo, ánh mắt cũng dập tắt hết lòng từ bi:

 

“Chu Dao, trong mắt ngươi, chẳng lẽ chưa từng xem sinh mạng của kẻ khác là mạng người sao?”

 

Chu Dao tỏ vẻ vô tội:

 

“Điện hạ, người chẳng phải luôn khen ta lòng chứa thương sinh đó sao? Sao giờ lại hiểu lầm ta thế này?”

 

“Hiểu lầm?” 

 

Thái tử nói: “Ta vừa nãy đều nghe rõ cả rồi. Ngươi luôn dụ dỗ kẻ khác hiến ra thọ nguyên của chính mình. Nếu việc đó tốt đẹp như vậy, sao ngươi không tự thử xem?”

 

Chu Dao nghẹn lời.