Nhưng đạo lôi ấy rốt cuộc không đ.á.n.h trúng ta, vào giây phút cuối cùng, Tiêu Vân Độ đã đẩy ta ra, tiêu tán hết tu vi, chẳng thể cứu hết muôn sinh, nên chỉ có thể cứu một người.
Chàng ôm chặt ta vào lòng, làm lá chắn cho ta.
Vô số tia sét nổ rền giáng xuống, tất cả đều đập thẳng lên người chàng.
Ta tận mắt nhìn thấy vị Thái tử năm nào phong hoa tuấn dật, gió nhẹ mây thanh, bị thiên lôi đ.á.n.h đến mặt mũi chẳng còn nguyên vẹn.
Chiến thần trên cao như ghen tị với chàng điều gì đó, từng đạo lôi đều đ.á.n.h trúng yếu huyệt, khiến chàng c.h.ế.t trong đau đớn, không thể siêu sinh.
Ta không bao giờ quên được ngày ấy, trong mắt là m.á.u, bên mũi là tro tàn, bên tai là tiếng kêu t.h.ả.m thiết, quanh thân như rơi vào địa ngục.
Dù ta đã trọng sinh trở lại, khi cương phong của Minh Quyết lại quét tới, thân thể ta vẫn cứng đờ như bị ép vào ký ức, tuyệt vọng, sợ hãi, đau đớn cùng lúc nhấn chìm hết mọi cảm giác.
Thế nhưng khi luồng gió dữ ấy sắp chạm tới, mọi thứ lại trở nên kỳ lạ mà tĩnh lặng.
Ta đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Vân Độ đang chắn trước mọi người.
Chàng kết ấn dựng trận, che chở tất cả phía sau lưng mình.
Giống hệt như kiếp trước, Thái tử áo trắng tung bay, mái tóc đen dài vờn gió, dùng thân phàm nhân mà cản lấy cơn thịnh nộ của thượng thần.
9
Chàng gầm lên một tiếng, dồn lực phản kích, hóa giải sát chiêu của Chiến thần trong nháy mắt.
Khoảnh khắc chiêu thức bị phá giải, ta tinh ý bắt được nét hoảng loạn thoáng qua trên gương mặt của Minh Quyết.
Nếu là Minh Quyết ở thời kỳ toàn thịnh, cho dù có mười Tiêu Vân Độ hợp sức, cũng không thể nào là đối thủ của hắn.
Thế nhưng bây giờ, vị Chiến thần ấy đã bị ta rút đi thần cốt.
Dẫu rằng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Minh Quyết mất đi thần cốt, trong cơ thể vẫn còn thần đan có thể duy trì bốn mươi chín ngày, nhưng sức chiến đấu ắt chỉ còn lại ba phần.
Chính điều đó mới cho Tiêu Vân Độ cơ hội phản kích.
Sau lưng chàng không chỉ có Hoàng đế và Hoàng hậu, mà còn là vô số dân chúng Khải quốc nghe tin mà kéo đến.
Bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, lần lượt quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin:
“Cầu xin Chiến thần nguôi giận, xin tha mạng!”
Hoàng đế Khải quốc và Hoàng hậu cũng quỳ xuống theo.
“Xin Chiến thần bớt giận! Mọi sự chậm trễ, mọi lỗi lầm đều do trẫm ngu muội bất tài! Xin người đừng liên lụy đến bách tính của ta, họ phần lớn đều là tín đồ thành tâm nhất của người!”
“Không, là lỗi của ta!”
Triệu hoàng hậu quỳ bò đến trước mặt Hoàng đế, dập đầu với Chiến thần:
“Là ta mắt mù không biết người thật, lầm cho rằng Thần quân là yêu ma. Hoàng đế và Thái tử đều bị ta làm cho hiểu lầm! Cầu xin Chiến thần đừng làm hại họ, xin người khai ân!”
Trước sức mạnh tuyệt đối, dù là bậc chí tôn trong nhân gian cũng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hoàng đế quỳ vì con dân của mình, Hoàng hậu quỳ vì phu quân và con trai.
Thế nhưng, Triệu hoàng hậu chưa từng nhắc đến ta, rõ ràng là ta đã nói cho bà biết Minh Quyết là ma, nếu có ai gọi là kẻ “dẫn sai đường”, thì cũng là ta khiến bà hiểu lầm, rồi bà mới khiến Hoàng đế và Thái tử hiểu lầm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy mà giờ phút này, bà lại như đã quên hết thảy, một mình gánh hết tội lỗi về phía mình.
Tiêu Vân Độ không kiêu ngạo, cũng chẳng khúm núm.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Chàng không quỳ, chỉ lặng lẽ bước ra đứng ở hàng đầu của tất cả mọi người.
Chàng bình tĩnh liếc nhìn Chu Dao, mái tóc nàng ta nay đã bạc trắng, rồi mới ngước mắt nhìn về phía Chiến thần Minh Quyết:
“Nếu thượng thần có oán hận, xin hãy trút hết lên người ta. Ta thân mang thiên ân, chịu sự nuôi dưỡng của dân, nguyện thay phụ mẫu và bách tính gánh lấy cơn thịnh nộ của thượng thần.”
“Hay lắm.”
Minh Quyết nói:
“Ngươi chịu ba chưởng của bản thần. Nếu ngươi không c.h.ế.t, bản thần sẽ tha cho lỗi vô lễ của các ngươi; nếu ngươi c.h.ế.t, bản thần cũng sẽ không truy tội dân chúng của ngươi.”
“Không! Không được!!”
Hoàng đế và Hoàng hậu đồng loạt bật khóc t.h.ả.m thiết, ba chưởng của thần tiên, há là thứ phàm nhân có thể chịu nổi sao?!
“Được.”
Tiêu Vân Độ đáp, giọng vẫn điềm tĩnh:
“Ta nhận ba chưởng của thượng thần.”
Lời vừa dứt, Minh Quyết lập tức tụ lực trong lòng bàn tay, nhanh như sét đ.á.n.h tung ra một chưởng thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Vân Độ!
Chàng gắng sức chịu đựng, tấm đá dưới chân vỡ nát, miệng phun m.á.u, bị đ.á.n.h quỳ rạp xuống đất.
Chàng lau đi vệt m.á.u nơi khóe môi, chống tay đứng dậy, mỉm cười nói:
“Tiếp đi.”
10
Ánh mắt Minh Quyết trở nên u tối, hắn giơ tay đ.á.n.h xuống đỉnh đầu Tiêu Vân Độ một chưởng “Thái Sơn áp đỉnh” thứ hai.
Ta thấy Tiêu Vân Độ bị sức mạnh khủng khiếp ấy ép ngã xuống đất, hôn mê mất ba nhịp thở, rồi mới gắng gượng mở mắt ra.
Lần này, cho dù chàng có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể đứng dậy nổi.
Chàng chỉ có thể yếu ớt quỳ đó, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, khiến hoàng đế, hoàng hậu cùng bách tính phía sau sinh ra ảo giác, dù trời có sập xuống, thái tử điện hạ cũng sẽ dùng chính thân mình mà chống đỡ bốn phương tám hướng.
Hoàng hậu không đành lòng, định bước tới che chở cho con trai, nhưng lại bị chàng giơ tay ngăn lại.
Ánh mắt chàng kiên nghị, nhìn về phía Chiến Thần, nói:
“Xin chỉ giáo chưởng thứ ba.”
Minh Quyết xoay lòng bàn tay, mây đen ở tận chân trời lập tức cuộn trào, tàn lôi đen ngòm nhảy múa trong tay hắn.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, tàn lôi giáng thẳng xuống, luồng sấm sét ấy quét qua khiến tất cả mọi người đều bị ánh chớp làm lóa mắt trong giây lát!
Tiêu Vân Độ cũng mất đi thần thức trong khoảnh khắc đó.