Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 4: Một giọt lệ, muôn tiếng lòng



––––

“Lan nhi… con… không phải đã làm gì khiến người ta tủi thân đấy chứ?”

Tống mẫu lúng túng hỏi, lời còn chưa kịp tròn đã như cát mắc cổ. Nữ nhi bà vốn hiền hậu dịu dàng, chẳng nỡ nặng lời cùng ai—hà tất làm tướng phủ tiểu thư phải khóc?

“Nàng lại khóc ư?” Tống Trạch Lan khe khẽ thở dài: “Vừa rồi con chỉ mời nàng uống trà, mong nàng nguôi ngoai…”

“Thế nghĩa là… lúc nãy cũng đã khóc một trận?” Tống mẫu kinh ngạc, mảnh sành vỡ dưới đất cũng quên lượm, vội ngồi đối diện con. “Chỉ vì chúng ta khước từ thôi sao? Mười chín tuổi đầu rồi, sao tính nết như trẻ con thế?”

“Quả có phần đa sầu đa cảm.” Tống Trạch Lan mỉm cười nhàn nhạt. “Nhưng xem ra không phải hạng càn quấy. Cứ mặc nàng đi vậy.”

Tống mẫu gật đầu: “Phải, cô nương ấy mặt mày thanh tú đoan chính, trông chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi.”

Ánh mắt bà vô thức lướt lên mi tâm con gái—ngẫm thấy đôi bên, một tĩnh một động, dung nhan tương xứng, hẳn cũng là lương duyên… Chỉ tiếc thiên hạ kẻ ghét kẻ mù đã nhiều, tướng phủ danh môn há chịu thật tâm cưới con gái mù lòa?

Nhìn con vẫn bình thản, bà xót xa thở dài: “Đôi mắt này… thực sự chẳng còn cách nào sao? Con cũng hai mốt tuổi rồi…”

---

Rời y quán, Kỳ Ấu An giận đến nỗi đấm liên hồi mấy gốc cây bên đường, đến khi mu bàn tay rớm máu mới chịu dừng.

Buông tay ư? Không đời nào!

Năm năm kiếp trước đã giày vò quá đủ, sống lại một lần nữa, nàng quyết không nhìn Tống Trạch Lan gả cho kẻ khác.

“Đạo hữu chết, bần đạo sống—thà ta cướp đoạt còn hơn ngồi khóc!”

Chiến trường đầy mưu mô, Thường thắng tướng đâu phải kẻ hiền từ. Nếu phải dùng thủ đoạn để cưới được người, nàng làm được!

“Xin lỗi nhé, Tống tỷ tỷ…”

Nhưng dù là cướp, nàng cũng sẽ cho đối phương một thân phận danh chính ngôn thuận—để cả đời là Khôn Trạch của riêng nàng.

Người qua đường nhìn tiểu tướng quân lúc khóc lúc cười, lại đập đầu vào cây, ai nấy né như tránh tà. Chỉ duy Triệu Tiểu Ô không sợ—từ xa đã cắm cổ chạy tới, sợ chậm chân sẽ mất dấu.

Nàng ta là con thầy đồ trong trấn, một mực ham theo Kỳ Ấu An múa thương tập kiếm, từng bị phụ thân cấm cửa mấy bận.

“Lão Đại!” Tiểu Ô thở hổn hển, nháy mắt gian xảo: “Cũng tới ngắm dung nhan Tống đại phu à? Ta nghe Linh Thanh, Vương Tiểu Anh bảo nàng ấy đẹp kinh người—đáng tiếc mù…”

“…”

Kỳ Ấu An nhìn nàng ta một lúc, giơ tay gõ bốp lên trán: “Ngắm gì mà ngắm! Đó là thê tử của ta.”

Triệu Tiểu Ô ôm đầu, càng cười quái: “Ấy dà, Lão Đại thấy rồi hả? Nhưng ngươi chưa phân hóa, cưới thế nào? Chẳng thà nhường ta—ta cũng đến tuổi kén vợ…”

“Triệu Tiểu Ô, ăn nói hàm hồ nữa ta đánh gãy chân!” Nàng nghiêm mặt, chỉ y quán gần đó: “Bên trong là thê tử của Kỳ Ấu An ta. Ai dám có ý, ta giết kẻ đó—kể cả ngươi!”

Lần đầu Triệu Tiểu Ô thấy Án tỷ nghiêm đến thế, vội rụt cổ: “Được, được! Từ nay Tống đại phu chính là đại tẩu của ta. Ai dám gây sự, ta xông lên đỡ trước!”

Kỳ Ấu An nhân cơ hội sai bảo: “Muốn lập công? Vậy lát nữa mời mấy bá mẫu nhanh tay sang phụ quét dọn tiền viện cho Tống tỷ. Bàn ghế, kệ thuốc còn bừa bộn lắm.”

Dặn dò xong, nàng đi tìm mối mai nổi tiếng nhất Hựu Ninh.

---

Nàng vừa đi thì Nhị Cẩu đã dắt đám gia đinh ập tới y quán.

Thùm! Thùm! Thùm!

Tiếng đập cửa ầm vang. Tống mẫu hoảng hồn, việc đầu tiên không phải mở cửa mà toan kéo con gái chạy trốn.

“Lan nhi, có phải tiểu tướng quân ôm hận dẫn người đến trả thù?”

Tống Trạch Lan vừa chợp mắt, nghe động liền khoác áo: “Có lẽ bệnh nhân gấp. Để con ra xem sao.”

Chưa kịp bước, mẫu thân đã níu tay nàng : “Để ta! Hôm nay có bệnh nhân nào đâu…”

“Đừng sợ,” nàng khẽ nắm tay mẫu thân, “Nghe nói tướng quân Hựu Ninh nghiêm minh thương dân, sẽ không để tiểu tướng quân làm càn đâu.”

Nhưng tiếng gõ càng lúc càng dữ, lời trấn an chẳng giúp được gì. Tống mẫu cắn răng, đẩy con vào tủ áo: “Nghe mẫu thân, núp đã!”

Tống Trạch Lan bất đắc dĩ… vẫn phải chui vào.

---

Ngoài cửa, Nhị Cẩu gõ mãi vẫn không ngừng, đoán chắc tiểu thư trốn trong ấy, lực càng nặng. Tiếng uỳnh uỳnh hệt búa giáng tim Tống mẫu.

“Tới đây, tới đây—” Bà run run mở hé—đập vào mắt là mặt Nhị Cẩu hầm hầm và hàng dài gia đinh lực lưỡng. Tống mẫu suýt ngã quỵ.

Quả là ta nhìn lầm gương mặt non nớt kia! Nếu đứa nhỏ ấy bạc lòng, nữ nhi mù loà của bà sau này sống sao?

Tuy thân yếu, nhưng người mẹ vì con mà cứng cỏi. Bà giang tay chắn cửa: “Dám làm càn, ta sẽ lên quan kiện các ngươi tội ác!”

Nhị Cẩu lúc này mới nhận ra mình dọa người, vội nặn nụ cười: “Phu nhân chớ lo. Chúng ta là người của tướng phủ, chỉ tới hỏi—đại tiểu thư có trong này không?”

Hắn thở dài chỉ đám gia đinh: "Tiểu thư nhà ta chạy mất, tìm khắp thành không thấy, đành liều đến đây dò.”

Tống mẫu hoàn hồn, vội nói: “ Nàng ấy tới rồi… lại đi rồi.”

Bà áy náy vì đã hiểu lầm: “Làm phiền ngươi an ủi tiểu tướng quân…”

Nhị Cẩu nghe xong như sét đánh ngang tai: “Thật ạ? Không gạt ta chứ?”

Bà gật đầu, còn thêm: “Con ta… nàng ấy đi trong nước mắt.”

“Vậy…” Hắn chớp mắt rối rít: “ Tống cô nương có—có nói muốn… cưới tiểu thư nhà ta không?”

Thấy người trẻ phấn khích quá đỗi, Tống mẫu dè dặt: “Ngươi muốn hỏi gì?”

“Không, không có gì!” Nhị Cẩu cười toét: “Chúc mừng nhé! Đại tiểu thư nhà ta… vừa mắt Tống đại phu rồi!”

Bà chẳng biết nên mừng hay lo, còn Nhị Cẩu đã sáng tỏ, vung tay: “Hồi phủ báo tin vui!”

“Không bắt tiểu thư nữa ư?” một gia đinh hỏi. Nhị Cẩu trừng mắt: “Đồ đầu gỗ, tiểu thư đâu có lừa phu nhân! Bắt bớ cái gì?”

Đám người hò reo quay gót, chỉ để lại Tống mẫu đứng ngẩn giữa sân, lòng rối tựa tơ vò:

Đây rốt cuộc là họa hay phúc?