Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 5: Dâu chưa cưới, nương đã đau đầu



---

Một đoàn người hùng hổ kéo đến, nhưng chẳng đập phá, chẳng gào thét, cũng chẳng ai bị bắt đi. Trái lại, lúc rời đi còn lịch sự khom lưng xin lỗi, nhẹ tay khép cửa.

Tống mẫu ôm ngực thở dốc nửa ngày, lòng hoài nghi: Lẽ nào… nữ nhi mình thật sự lọt vào mắt xanh của tiểu tướng quân kia?

Sao lại có thể chứ?

Dù Lan nhi nhan sắc đoan trang, song ở Hựu Ninh này, mỹ nhân không thiếu. Chưa kể, tiểu tướng quân kia tự mình đã là một giai nhân, môi đỏ răng trắng, mày ngài mắt phượng, chẳng giống kẻ trưởng thành nơi biên ải chút nào.

Tống mẫu vừa lắc đầu, vừa lầm bầm mãi không thông. Thấy con gái đi đến, không nhịn được bèn hỏi thẳng: “Lan nhi, vì sao tiểu tướng quân lại để ý con?”

“Con cũng không rõ.” Tống Trạch Lan khẽ cắn môi, mặt lộ vẻ khó xử: “Có lẽ nàng cho rằng con là đại phu, có thể chữa được bệnh cho nàng…”

Nghĩ đến chuyện Kỳ Ấu An thề thốt rằng mình sẽ phân hóa thành Dương nguyên quân, nàng bất giác thấy đau đầu.

Ngay cả nàng là đại phu cũng chẳng dám khẳng định như thế.

“Con nghĩ kỹ lại xem, có thật là không quen nàng sao?” Tống mẫu dắt con vào phòng nghỉ, không buông tha.

“Không nhận ra.” Tống Trạch Lan cẩn thận hồi tưởng, song trong đầu chẳng có ký ức nào về người kia.

Tống mẫu không chịu bỏ cuộc: “Nhưng năm con mười tuổi từng ngã xuống nước, bị bệnh một trận quên hết quá khứ. Biết đâu trước đó hai đứa đã gặp nhau rồi?”

“Mười tuổi, nàng khi đó mới bao nhiêu?”

Dù có gặp, tuổi ấy hiểu gì về tình cảm?

Tống mẫu câm nín.

---

Cùng lúc ấy, ở một góc thành Hựu Ninh.

Lý mối, nổi danh thiên hạ, có thể nói chuyện với ma quỷ, mồm mép trơn tru, từng ghép được bao đôi uyên ương… cũng lắm kẻ thành oan gia.

Nhận bạc của Kỳ Ấu An, bà ta hớn hở nhận lời, vỗ ngực bảo đảm: “Tiểu thư cứ yên tâm chờ tin vui!”

Tướng phủ đại tiểu thư cầu hôn, ai dám chê?

Lý mối tự cho rằng vị Khôn trạch cô nương kia là ngại ngùng, cũng chẳng buồn hỏi han hàng xóm, xách váy lắc eo rảo bước sang y quán.

Kỳ Ấu An tiễn mối mối xong, về đến phủ đã thấy Nhị Cẩu báo hết chuyện với nương.

Ninh Phương không chỉ không giận chuyện con gái bỏ trốn, ngược lại còn phấn khởi đến mức ra lệnh tăng thêm tháng lương hai mươi lượng, hòng giúp con gái lấy lòng con dâu tương lai.

Mấy bà vú nuôi cũng hớn hở phụ họa, cả nhóm đang cười rôm rả, thì Kỳ Ấu An vừa vào viện đã nghe loáng thoáng tiếng cười từ trong nhà chính.

Nàng vội bước tới, thấy mẹ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, liền sà lại, “Nương, có chuyện vui gì thế?”

Ninh Phương không đáp, trái lại còn đưa tay kéo mặt con lại cho mấy bà vú xem: “Các ngươi xem, con gái ta cũng biết tự đi tìm thê tử rồi đấy!”

“Phải rồi, tiểu thư nay đã lớn.”

“Trông y như phu nhân, mà so với tướng quân còn có phần thanh tú hơn ấy chứ!”

Kỳ Ấu An nghe mấy lời ấy, mặt thoáng hồng, có phần ngượng ngập—dẫu sao trong xương cốt cũng là một người trưởng thành.

Ninh Phương nhìn má con ửng đỏ, cười không ngớt: “Đợi con dâu ta vào cửa rồi, ta khỏi phải quản con nữa. Suốt ngày tìm cách chọc giận ta, người biết thì nói là con gái ruột, người không biết còn tưởng là kẻ thù đội lốt ấy chứ!”

“Con khi nào chọc giận nương?”

Chưa kịp phản bác, đã bị nương nắm mặt dí sát:

“Cái đồ nghịch tử! Cô nương Khôn trạch từ kinh thành kia chẳng phải bị ngươi trèo tường nhìn trộm sao?”

“Lại định bịa chuyện dối ta? Ngươi còn chưa bị đánh đủ hay sao!”

Mẫu thân đã thay nàng bịa sẵn lý do “chưa gặp mặt mà đã mê mẩn”, không thuận nước đẩy thuyền thì đúng là không biết điều.

Kỳ Ấu An vội gật đầu răm rắp.

Ai ngờ Ninh Phương lại tưởng nàng tìm đường chối, nhéo má một cái: “Cái tính leo tường của ngươi nếu bị người ta biết, người ta chê thì đừng trách!”

“…”

Không biết cũng chê. Kỳ Ấu An bĩu môi, “ Nương, con đã mời Lý mối đến rồi, chắc giờ cũng đến nơi.”

Ninh Phương nghe tên “Lý mối”, tròng mắt đảo một vòng—biết bà ta là cao thủ chém gió, cái gì cũng có thể bịa ra được.

Thế nên… con gái nàng đang chơi bài: "Cho dù người ta không muốn, cũng phải ép cưới!"?

Ha ha ha.

Ninh Phương nhếch mép, đưa tay định vả con gái một cái.

Tiếc là Kỳ Ấu An nhanh như sóc, né một phát vọt ra ngoài.

“Sao lại đánh con?” nàng vừa ấm ức vừa không hiểu: “Con làm gì sai?”

Ninh Phương trừng nàng một cái, bưng chén trà nhấp một ngụm: “Lăn lại đây, không đánh nữa.”

Kỳ Ấu An lắc đầu như trống lắc: “Con đã chém trước, tấu sau. Dù mẫu thân có đồng ý hay không, con cũng nhất định phải cưới nàng!”

Ninh Phương nhíu mày, sắc mặt hơi đổi, vội sai bà vú: “Ta còn chưa gặp mặt người ta, sao có thể tùy tiện định hôn? Mau đi ngăn Lý mối lại, không cho bà ta vào cửa!”

Bà vú chạy vội, Ninh Phương cũng xách váy đuổi theo: “Gọi Lục tử cỡi ngựa đưa bà ấy đuổi theo cho nhanh!”

“Tuân mệnh!”

Trong khi cả nhà náo loạn, Kỳ Ấu An vẫn nhởn nhơ đứng xem trò vui, lại còn nhếch mép: “ Nương, con bảo Triệu Tiểu Ô thuê mấy bà trong trấn tới giúp ‘nương tử tương lai’ dọn dẹp.”

Mấy bà ấy đã tụ lại, tin tức lan nhanh như cháy rừng. Ngày mai cả thành không biết Tống Trạch Lan là người của Kỳ Ấu An, nàng sẽ đổi họ!

“Kỳ Ấu An! Ngươi dám tính kế cả mẹ ruột à!”

Còn bảo không chọc giận ta?

Ninh Phương giơ tay lên, định vả, nhưng thấy con gái mắt hoe đỏ, bèn buông xuống, khẽ hỏi: “Là vì người ta từ chối con phải không?”

Nàng lờ mờ hiểu—con gái bà muốn cưới người, nên cố tình hủy thanh danh người ta, để ép gả.

Bà có mỗi một đứa con gái, yêu quý đến cực điểm, người ngoài động đến một sợi tóc cũng không được. Giờ biết con giở trò vô lại, lại không nỡ trách mắng.

Kỳ Ấu An gật đầu, mặt đầy ủy khuất.

Kiếp trước Tống tỷ tỷ gả cho Kỳ Hạo Vũ, không ai phản đối. Sao đến nàng, lại khó khăn trăm bề?

Tống tỷ không chịu, nương cũng không chịu…

“Ngươi thật chẳng có tiền đồ gì cả. Người ta không ưng thì thôi!” Ninh Phương bực mình: “Khắp thiên hạ đầy Khôn trạch cô nương xinh đẹp, chẳng lẽ không tìm được ai tốt hơn nàng ta?”

“Ở Hựu Ninh không có, ta dắt ngươi về kinh. Mẫu thân ngươi ở lại đây một mình luôn!”

Kỳ Ấu An mặc kệ, giữa lông mày là sự bướng bỉnh: “Con chỉ muốn cưới nàng ấy.”

Chết cũng phải treo cổ trên một cành cây cong.

Ninh Phương ôm trán, “Rồi rồi, cưới thì cưới. Cưới về cho nàng ngày ngày lạnh mặt với ngươi, ngươi mới thấy vui chắc?”

Ai ngờ Kỳ Ấu An lại gật đầu cái rụp, không chút do dự.



Ninh Phương cạn lời: “Thôi được rồi. Vậy để nương dạy con cách theo đuổi người. Con không muốn sống yên ổn thì cũng để nương yên ổn chút đi…”

---