“Ngũ hoàng nữ... không có hôn ta…”
Sắc mặt Tống Trạch Lan tái nhợt, phảng phất như vừa trải qua một cơn mộng dữ. Nàng cười khổ, đôi tay trắng như ngọc siết chặt lấy vạt áo Quỳnh An, giọng nói pha chút nghẹn ngào, “An An, nếu nàng tin ta, có thể cho ta một cơ hội giải thích hay không?”
“Ta tận mắt thấy…” Kỳ Ấu An buột miệng, song khi nhìn gương mặt tái trắng như tờ giấy kia, cơn giận trong lòng cũng dần nguôi xuống, lý trí ép chặt cơn tức, nàng khẽ nói, “ Nàng nói đi, đừng vọng tưởng lừa gạt ta.”
“An An, ta tuyệt đối không lừa nàng.” Tống Trạch Lan hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhục nhã vừa tức tưởi kia, không kìm được mà rúc vào lòng nàng, giọng khàn khàn pha chút uất ức, “Nàng ta... dùng đầu ngón tay nhúng nước trà... lau đi son môi của mình. Nếu ta không thuận theo, nàng nhất định sẽ biến trò đùa thành sự thật…”
Bọn hoàng thân quý tộc, vốn dĩ xem mình là trời cao, tâm tính lạnh lùng bạc bẽo, trong mắt họ, người như nàng chỉ là thứ tiện dân thấp hèn, chẳng đáng một xu. Bọn họ sẽ quan tâm đến tôn nghiêm của nàng ư?
“Là ai cho nàng ta gan chó đó?!”
Kỳ Ấu An giận đến đau gan, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tống Trạch Lan, nàng ngu ngốc lắm sao? Tại sao không nói cho ta biết sớm? Nếu nàng nói, ta sao lại nổi giận với nàng? Ta mà không đánh chết cái đồ rùa đen ấy thì ta theo họ nàng!”
Mai Thanh Ngọc vốn đa nghi, trong lòng lại khăng khăng cho rằng Kỳ Ấu An thấy cảnh kia rồi sẽ tuyệt chẳng dễ dàng tha thứ Tống Trạch Lan.
Nàng ta vốn liệu định Tống Trạch Lan sẽ nghẹn họng không biện hộ được chỉ với một câu “trong kỳ nhạy cảm khó kiềm chế”, dẫu sau này có hòa giải cũng sẽ sinh rạn nứt, có gai trong lòng.
Tống Trạch Lan cũng từng nghĩ thế. Nàng hiểu rõ Kỳ Ấu An là người hay ghen, tính tình cố chấp, khi nghe Mai Thanh Ngọc nói vậy, lòng nàng lạnh ngắt.
Nhưng sau khi ký ức tiền kiếp phục hồi, nàng đã không còn nghĩ như trước. Thế gian này, e rằng chẳng mấy ai tình thâm như vị tiểu tướng quân kia.
Đời trước, nàng chỉ lặng lẽ dõi theo nàng, ngay cả danh phận cũng chẳng có, vậy mà vẫn nguyện vì nàng cả đời không cưới ai…
Người như vậy, sao có thể không tin nàng?
Phản ứng của Kỳ Ấu An, quả thật, nằm trong dự liệu của nàng.
Mặc cho đầu đau như búa bổ, cả thân thể rã rời khó chịu, nàng vẫn không kìm được mà cong môi khẽ cười, buông tay khỏi áo nàng, ôm lấy vòng eo Kỳ Ấu An, thì thầm: “An An, chỉ cần nàng tin ta, thế là đủ rồi.”
Kỳ Ấu An đang bốc hỏa cũng không để tâm đến nét bất thường ấy, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường: “Nàng ta có uy hiếp nàng sao? Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng và bá mẫu thật tốt.”
“An An… Nàng muốn bảo vệ ta thế nào? Chủ nhân của Tướng phủ không phải là nàng…”
Ký ức tiền kiếp ùa về như thác lũ, Tống Trạch Lan khẽ thở dài một tiếng.
Nàng tin Kỳ Ấu An, nhưng nàng không tin Kỳ Triều Yến sẽ vì nàng mà đắc tội với Ngũ hoàng nữ. Dẫu sao, vị đại tướng quân ấy vì quyền thế mà có thể làm ngơ cả huyết hải thâm cừu con gái bị giết.
Đời trước, trong lúc tuyệt vọng nhất, nàng đem nguyên nhân cái chết của Kỳ Ấu An nói với Kỳ Triều Yến, mong bà ta có thể báo thù cho An An. Đáp lại chỉ là nhục nhã thấu xương trước mặt hung thủ, rồi bị đẩy vào lao ngục, suýt chết oan.
Loại người vô tình như vậy… Nếu Mai Thanh Ngọc thực sự giết nàng, chỉ cần cho Kỳ Triều Yến một chút lợi ích, bà ta tất sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trước đây, Tống Trạch Lan vì mềm lòng mà đồng ý diễn theo vở kịch của Mai Thanh Ngọc. Nhưng giờ đây, khi nhớ lại mọi chuyện, biết nàng ta tiếp cận nàng suốt hơn một tháng qua chỉ là có mưu đồ, nàng vẫn không dám vạch trần thân phận Khôn trạch của nàng ta…
Nàng không dám đánh cược nữa.
Kỳ Ấu An trầm mặc. Nàng không phải kẻ ngu muội, lúc này, nàng thực sự chẳng có bao nhiêu thực quyền.
Hôm qua nàng đánh Mai Thanh Ngọc một trận, đối phương hẳn là vì nể mặt mẫu thân nàng nên mới không dám ra tay đáp trả.
Mà hôm nay không nhắc một lời, cũng chẳng nói với mẫu thân nàng lấy một câu, e là muốn mượn cớ này để lôi kéo lòng nàng…
“Mai Thanh Ngọc có lẽ là vì không muốn nàng gả cho ta mới ra hạ sách này,” Kỳ Ấu An chưa từng thất vọng như lúc này, “Mẫu thân nói sẽ bảo vệ nàng. Bà không muốn ta gả vào hoàng thất, đã hứa sẽ để chúng ta thuận lợi thành thân.”
“…”
Tống Trạch Lan hơi sững người.
Mai Thanh Ngọc luôn miệng nói không tin nàng sẽ giữ mồm giữ miệng, lại còn dùng danh dự của nàng cùng tính mạng của mẫu thân nàng ra uy hiếp, ép nàng diễn vở kịch kia để chứng minh sự trung thành… hóa ra còn mang ý đồ khác.
Vậy hôm trước nói An An xấu là có ý gì?
Là muốn nàng buông lỏng đề phòng, hay là cố ý thu hút sự chú ý của An An?
Chắc chắn không phải vì vụng về không biết nói chuyện…
Lời của Kỳ đại tướng quân: “Công chúa cũng cưới được”, lúc này đột nhiên cũng vang vọng trong đầu, khiến Tống Trạch Lan đau đầu dữ dội, không khỏi nhíu mày.
Kỳ Ấu An thấy nàng thần sắc khó chịu, vội vàng đưa tay lên trán nàng xem thử, “Nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi Vương đại phu đến xem.”
Lòng bàn tay nàng truyền đến hơi ấm dịu nhẹ, có vẻ cơn sốt đã lui, Kỳ Ấu An liền rút tay lại, chuẩn bị rời đi thì bị Tống Trạch Lan kéo lại: “An An, ta không sao, nghỉ một chút là ổn. Vương đại phu nàng tiễn về đi.”
“Thật sự không sao chứ?”
Kỳ Ấu An bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại bản thân là đại phu, đành gật đầu, “Sau này ta sẽ bình tĩnh hơn, không nổi nóng với nàng nữa. Nàng cũng đừng hành hạ thân thể mình nữa.”
Tống Trạch Lan không cố ý làm khổ thân, chỉ là khi thử thuốc cho họ Triệu vô tình kia đã bị thương tổn, sau khi mù mắt thì ngày nào cũng phải uống thuốc, thuốc nào cũng có ba phần độc, thân thể dần dần hao mòn.
Nàng nghe Kỳ Ấu An nói lời xin lỗi, không khỏi mỉm cười, “Thật không sao đâu, chỉ là hơi khát nước…”
Tiểu tướng quân này… thật tốt…
Nếu đời trước nàng không vì mù lòa mà sinh lòng tự ti, nếu tiểu tướng quân cũng không giấu kín tâm tư vì thân phận không phải nam tử, có lẽ hai người đã chẳng đi đến kết cục bi thương kia…
Kỳ Ấu An vội rót nước cho nàng, còn đỡ nàng ngồi dậy, “Ta ở lại với nàng một lát, đợi bá mẫu trở về sẽ tiễn Vương đại phu.”
“Được.”
Nước ấm chảy xuống cổ họng, làm dịu bớt đau rát. Uống xong một chén, Tống Trạch Lan cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần, nàng khẽ xoay người nằm xuống, “An An, nàng có muốn nằm nghỉ một lát cùng ta không?”
“Không cần.”
Kỳ Ấu An thấy chiếc khăn bên cạnh vẫn còn ẩm, lại thấm thêm nước rồi đắp lên trán nàng. Bàn tay chưa kịp rút về thì bị nắm lấy, siết chặt lại.
“An An, xin lỗi nàng, hôm đó là ta lỡ lời. Thế gian luôn hà khắc với nữ tử Khôn trạch, ta từng nghĩ chỉ cần bản thân không để họ tìm ra sơ hở thì sẽ được coi là đại phu tốt. Ta quả thực có để tâm đến thể diện… Nhưng giờ ta đã nghĩ thông rồi, chỉ cần y thuật đủ tốt, ta là người như thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Hôm đó, Kỳ Ấu An quả thật bị tổn thương. Nàng đang trừng trị kẻ bắt nạt thê tử mình, thì thê tử lại vì mặt mũi mà cầu xin nàng bỏ qua. Cảm giác khi ấy chẳng khác nào đấm vào bông, mềm nhũn vô lực.
Giờ nghe nàng giải thích, lòng Kỳ Ấu An dịu xuống, “Xin lỗi gì chứ, ta không để bụng đâu, sớm đã quên rồi.”
Người nằm trên giường khẽ lắc đầu, “An An, ta để tâm… đến nàng hơn cả những lời bàn tán.”
Chỉ có nàng biết, tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của bản thân, đời trước đã bị giẫm nát chẳng còn bao nhiêu. Nỗi niềm duy nhất níu giữ nàng sống tiếp, chính là vì người phu quân đã khuất, báo thù rửa hận, trả lại sự trong sạch cho một tiểu tướng quân đã hy sinh cả đời vì nước vì nhà…
“Thê… thê tử…”
Kỳ Ấu An sững sờ. Thê tử rụt rè e lệ nhà nàng lại thốt ra lời như vậy?
Mặt nàng đỏ bừng, hơi nóng lan khắp hai má, nhưng làm sao có thể yếu thế trước thê tử được?
Giọng Kỳ Ấu An run run, ngược lại cũng nắm chặt tay nàng: “Ta cũng để tâm đến nàng…”
Tống mẫu về đến rất trễ, lúc ấy Tống Trạch Lan đã yên giấc.
Ninh Phương cũng theo đến. Vừa vào đã thấy Kỳ Ấu An gục bên giường mơ màng, liền kéo nàng ra ngoài, mắng: " Kỳ Ấu An, ngươi còn muốn thành thân nữa không? Muốn thì đi xin lỗi bá mẫu ngươi, đợi Lan nhi tỉnh thì cũng phải xin lỗi nàng. Lan nhi bệnh thành thế này, dù đúng hay sai đều là lỗi của ngươi biết chưa? Nàng không phải người ngoài, mà là người sẽ bầu bạn cả đời với ngươi. Nàng không phải là kẻ để ngươi tranh cãi phải trái đạo lý!”
Trên đường tới đây, bà đã nghe thông gia kể lại chuyện ngày hôm đó, mới hay hai đứa vì thế mà giận nhau.
Một đứa sốt cao mê man, một đứa thì cả ngày chẳng vui vẻ gì, khổ sở biết bao!
Kỳ Ấu An nghe vào trong lòng, song không nhịn được khoe khoang, “Nương, Tống tỷ tỷ đã xin lỗi ta rồi đó.”
“…Nàng tỉnh rồi?” Ninh Phương nghi ngờ, “Mẫu thân nàng còn nói nàng ngủ mãi chưa tỉnh mà?”
“Nương đoán thử xem?”
Kỳ Ấu An không muốn nói thật. Thê tử nàng mặt mỏng, lỡ có ngày buột miệng lộ ra thì biết giấu mặt vào đâu?
Ninh Phương là người từng trải, đoán ra ngay, vừa buồn cười vừa bất lực, “Vậy chứng tỏ sao? Chứng tỏ ngươi còn kém xa Tống tỷ tỷ nhà ngươi.”
“Ừm ừm.”
Kỳ Ấu An nghe vậy, còn vui hơn được khen mình, miệng cười toe đến tận mang tai. Ninh Phương thấy bộ dạng khỏe khoắn sáng bừng ấy, không khỏi mỉm cười theo, “Còn không mau đi xin lỗi bá mẫu ngươi? Đừng để ta mất mặt! Học theo Tống tỷ tỷ nhà ngươi, lần sau còn cãi nhau nữa thì coi chừng ta xử đẹp!”
“……”