Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 52



Rốt cuộc thì… tâm của Tống Trạch Lan, có hay không?

Một ngày một đêm nằm mộng mị trên giường, Kỳ Ấu An vẫn chưa tìm ra đáp án.

Kiếp trước nàng đã bầu bạn cùng Tống Trạch Lan suốt hai năm dài đằng đẵng, như trâu như ngựa, cần mẫn tận tâm. Nếu không có nàng che chở, mẫu tử họ sao có thể yên ổn sống nơi biên cảnh hiểm trở, chốn rồng rắn lẫn lộn?

Ấy thế mà, một câu “thành thân” liền thành thân, không thèm cho nàng lấy một cơ hội để thích nghi, ngay cả một lời giải thích cũng chẳng buồn nói. Gặp nhau chỉ hờ hững một tiếng “A tỷ” lạnh như băng theo sau Kỳ Hạo Vũ.

Đời này, chỉ mới chưa đầy hai tháng không gặp, Tống Trạch Lan đã có thể mượn danh vị hôn thê của nàng để mặc cho người khác thân cận, sau đó còn ôm chầm lấy nàng, không cho nàng rời đi. Cớ sao muốn gì là được nấy? Cớ sao nàng phải nhường nhịn tất cả?

Phải chăng Tống Trạch Lan vẫn chắc chắn nàng không thể rời xa mình, rằng ngoài nàng ra không ai khác có thể?

Kỳ Ấu An không làm được chuyện xem như chưa từng có gì xảy ra. Trước ngày thành hôn, nàng hẳn sẽ không muốn gặp lại Tống Trạch Lan nữa. Nàng thậm chí đã thôi mong đợi ngày đó sẽ đến.

Mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, mãi cho đến khi Ninh Phương đến gọi nàng dự yến tiệc.

Lúc ấy, nàng thực lòng muốn một đao chém chết Mai Thanh Ngọc.

Nàng thật không hiểu nổi trong đầu Mai Thanh Ngọc chứa thứ gì, dám khi dễ nàng đến mức này, mặt dày còn hơn thành quách ngoài kinh.

Đơn giản chải đầu rửa mặt xong, Kỳ Ấu An theo mẫu thân lên xe ngựa, trong xe đã có Kỳ Triều Yến, vẫn lặng lẽ như mọi khi.

Ninh Phương vẫy tay, bảo nàng ngồi bên cạnh, rồi giơ tay sờ trán nàng: “Ấu An, ngày mai ta sẽ mời Vương đại phu đến khám cho con. Chớ có cứng đầu nữa, sớm nói cho nương biết thân thể khó chịu, thì đã chẳng để con đi gửi thiệp mời làm gì.”

Chiều qua nàng đã bắt đầu lừ đừ, lại than mệt nhọc, Ninh Phương nghĩ chắc vì hôm qua đi lại nhiều mà sinh ra bệnh.

“Con không sao,” Kỳ Ấu An đáp, rồi tựa người vào nương, nhắm mắt giả vờ chợp mắt.

Ninh Phương thấy thế cũng không nói thêm, lòng thì âm thầm do dự, có nên bảo Lan nhi đến khám không. Nữ nhi nàng chỉ có một, không thể để thân thể xảy ra chút sơ sẩy nào.

Xe ngựa lặng lẽ lăn bánh, chẳng bao lâu đã tới phủ tạm của Mai Thanh Ngọc.

Mai Thanh Ngọc dẫn người ra đón từ cổng, bên cạnh nàng ta là Tuân Nhất, cả chủ lẫn tớ đều mặt dày như không có chuyện gì xảy ra.

Kỳ Ấu An sợ nương mẫn cảm sinh nghi, chỉ liếc mắt nhìn qua rồi cúi đầu.

Hành lễ xong, Ninh Phương kéo tay nàng đi sau, hạ giọng dặn: “Ấu An, đừng sợ, có Kỳ Triều Yến ở đây, dù con có làm sai cũng không sao. Lúc vào tiệc, chỉ cần cúi đầu ăn cơm, mọi chuyện khác đừng để tâm.”

“Vâng.”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, Ninh Phương thấy vậy mới yên tâm không nói nữa.

Tiệc rượu đã bày, ca vũ cũng đã khởi.

Vừa ngồi xuống, Mai Thanh Ngọc liền nâng chén đi mời Kỳ Triều Yến, nói dăm câu xã giao rồi lại đến trước mặt Kỳ Ấu An, cười tươi như hoa: “Đa tạ tiểu tướng quân cứu mạng. Nhưng sao không thấy hôn thê của ngươi đâu? Bổn điện hạ còn muốn cảm tạ Tống đại phu, nếu không nhờ y thuật của nàng, bổn điện hạ e rằng giờ vẫn nằm liệt giường.”

Kỳ Ấu An cố nhịn không ra tay, tay siết chặt đũa, mặt không đổi sắc, vùi đầu ăn cơm.

“Ngũ điện hạ đã mời Lan nhi rồi sao?” Ninh Phương cười hỏi, vẫn nhớ mấy ngày trước từng gặp Mai Thanh Ngọc ở y quán, thấy ấn tượng không tệ, hôm trước nghe Kỳ Ấu An phàn nàn cũng chỉ tưởng nàng nói chơi.

“Ấu An, đi xem Lan nhi có đang trên đường không.” Ninh Phương khẽ thúc vào vai con gái.

Mai Thanh Ngọc cười cười, uống cạn rượu trong chén: “Bổn điện hạ cho người đi mời là được.”

Vẫn là im lặng đáp lại.

Sau khi sai người đi, Mai Thanh Ngọc trở về chỗ ngồi cao, Ninh Phương liền thò tay nhéo lấy phần thịt mềm bên hông Kỳ Ấu An, nghiến răng mắng nhỏ: “ Tiểu thỏ tinh chết tiệt, tuy nương bảo con chỉ lo ăn cơm, nhưng chẳng lẽ câu nào cũng không nói được?”

Kỳ Ấu An hít mạnh một hơi, buột miệng: “Con căng thẳng quá… nương buông tay đi, chạm vào chỗ vết thương rồi.”

Ninh Phương vội buông tay, nhưng trong lòng vẫn sinh nghi, liếc sang thấy nét mặt Kỳ Ấu An dửng dưng, tim bỗng khựng lại một nhịp — chẳng lẽ nha đầu này thật sự muốn giết ngũ điện hạ?

---

Tống phủ.

Tống mẫu ngồi bên giường, mặt đầy lo âu, vừa lo cho Tống Trạch Lan còn mê man vì sốt cao chưa lui, vừa sợ vắng mặt trong tiệc yến sẽ khiến ngũ hoàng nữ phật lòng mà giáng họa.

Bà chẳng hay biết gì, không biết chuyện gì xảy ra, cũng chẳng biết nữ nhi kết giao với ngũ hoàng nữ từ lúc nào. Chỉ là hôm qua tình cờ trông thấy một tấm thiệp mời có dấu ngọc của Mai Thanh Ngọc.

Thời gian ghi trong thiệp chính là đêm nay.

Bà lặp đi lặp lại lau trán cho con gái, giọng nhẹ nhàng an ủi: “Lan nhi, đừng sốt nữa, đừng để mẫu thân lo lắng…”

Không rõ qua bao lâu, Tống Trạch Lan rốt cuộc cũng tỉnh. Nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt. Nàng giơ tay run rẩy, lấy khăn ướt trên trán xuống, giọng khản đặc như dao cứa cổ họng: “Mẫu thân… An An có đến không?”

Tống mẫu nghe nàng mở miệng thì mừng lắm, nhưng rồi lại thở dài: “Chưa… Nương của Ấu An cũng không đến.”

“Vậy à…” Tống Trạch Lan muốn ngồi dậy, nhưng thân thể vô lực, đau nhức khắp mình, như có dao cắt tận xương.

Tống mẫu xót con, lại giận: “Lan nhi, con với Ấu An rốt cuộc là sao? Con không để mẫu thân can thiệp thì ta không can thiệp, nhưng nhìn con thành ra thế này, người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Mà con bé Ấu An ấy, tính tình xưa nay tốt là thế, lại nổi cơn giận đến mức ấy…”

Tống Trạch Lan không đáp, đầu óc mơ hồ vì cơn sốt. Nhưng trong mông lung mộng cảnh rối ren, từng mảnh ký ức tiền kiếp lại trỗi dậy.

Kiếp trước nàng chết sau Kỳ Ấu An, nhưng lại chuyển sinh sớm hơn. Khi còn đỏ hỏn trên tay mẫu thân, nàng đã mang ký ức của đời trước.

Ký ức đen tối, tuyệt vọng và nuối tiếc như tảng đá đè nặng trong lòng. Để tránh bi kịch tái diễn, nàng vùi đầu học y và thuật pháp Tây Việt. Chín tuổi đã danh vang thiên hạ, được người gọi là Tiểu Y Thánh.

Nhưng số mệnh vẫn kéo nàng về quỹ đạo cũ.

Mười hai tuổi theo cha mẹ lên chùa dâng hương, gặp một hòa thượng đoan trang nói: “Tình sâu không thọ, trí tuyệt tất thương.” Lời chưa dứt đã bị đẩy xuống gương hồ, từ đó mất trí nhớ.

Kiếp trước quên, đời này cũng chẳng còn sót lại gì…

Nàng lại mù, vẫn chưa phá được tà thuật chiếm đoạt thân xác, thành thân với Ấu An thì gần kề, nhưng lại có một vị ngũ điện hạ âm mưu khó đoán…

Chỉ có một điều khác biệt: nàng không còn bị ác mộng hành hạ mỗi đêm.

Không, còn một điều nữa — khi ký ức trở về, trái tim từng đầy lỗ máu đau đớn lại bất ngờ bình tĩnh dị thường…

Nàng cất giọng khản đặc: “Mẫu thân, hôm nay là mùng hai tháng sáu phải không?”

“Phải.” Tống mẫu sững lại, rồi vội khuyên: “Nhưng con thế này sao ra ngoài nổi? Còn đang sốt mà…”

Tống Trạch Lan từng được sáng mắt khi chiếm lại thân thể, nay lại quên mình hiện tại vẫn là người mù. Nàng quay đầu khó nhọc về phía cửa sổ: “Mẫu thân, đã tối rồi đúng không?”

“Tối rồi…” Tống mẫu thở dài, bắt đầu lẩm bẩm, “Không biết ngũ hoàng nữ có trách tội không,  mẫu tử ta chỉ là dân thường, đâu dám đắc tội hoàng thất… Con quen ngũ hoàng nữ từ lúc nào? Quan hệ hai người là…”

“Mẫu thân,” nàng cắt lời, “Người có thể giúp con đi gọi An An đến không? Nói rằng con sốt cao, hôn mê không tỉnh, muốn nàng đến thăm một lát.”

Tống mẫu hiểu nữ nhi xưa nay kiên cường, hiếm khi cầu xin. Lần này chịu mở miệng, hẳn là thật sự không nghĩ ra cách nào khác.

Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, bà nói: “Được rồi, con cứ nghỉ ngơi, ta đi ngay.”

“Vâng…”

Tống Trạch Lan khẽ mím môi, trong lòng bỗng dâng lên khao khát mãnh liệt được thấy lại ánh sáng. Nàng muốn được nhìn thấy người đã chấp nhất vì nàng suốt hai kiếp, muốn khắc ghi hình bóng ấy vào tận đáy lòng…

---

Lý trí bảo Kỳ Ấu An phải lạnh lùng, phải nhẫn tâm với Tống Trạch Lan, nhưng vừa nghe tin nàng mê man không tỉnh, tâm nàng đã loạn.

Nàng lập tức phóng ngựa như bay đến nhà Vương đại phu, lôi ông tới y quán.

Dọc đường, nàng kể lại đại khái tình hình bệnh của Tống Trạch Lan.

Khóa cửa nhà họ Tống, tay Kỳ Ấu An run rẩy giữ vững, cuối cùng cũng mở được, xông thẳng vào phòng ngủ.

Đèn trong phòng vẫn sáng, bóng người nằm trên giường còn thấp thoáng. Nàng giục Vương đại phu: “Cần thuốc gì cứ nói, ta có đủ.”

Vương đại phu thở hổn hển ngồi xuống, vừa định bắt mạch thì bên trong có người ngồi dậy: “Không cần… Đa tạ tiền bối, ta đã đỡ nhiều rồi.”

Nghe tiếng yếu ớt, ông không khỏi ngạc nhiên: “Tống đại phu, sao lại thành ra thế này?”

Tống Trạch Lan mím môi, chẳng biết đáp sao. Nàng không quen nói việc riêng ra ngoài.

Trong lúc bầu không khí trầm mặc, một giọng lạnh lùng vang lên: “Vương đại phu, nếu không sao nữa, để ta đưa người về.”

Vương đại phu mệt mỏi lắc đầu, vừa định đứng dậy, Tống Trạch Lan đã vén màn muốn ra ngoài. Vừa đặt chân xuống đất, thân thể mềm nhũn, liền ngã sấp xuống: “An An…”

Kỳ Ấu An mới dứt khoát rời đi chưa lâu, nghe động quay đầu lại thì người kia đã ngã quỵ.

“Nàng nghĩ ta sẽ bị lừa bằng khổ nhục kế sao? Ta không mắc đâu!”

Nàng nghiến răng, giận thì giận, nhưng đau lòng còn nhiều hơn. Tay chân nhanh hơn đầu óc, không kịp nghĩ đã ôm nàng vào lòng.

Vương đại phu già rồi, động tác không lanh lẹ, lặng lẽ thu tay về:b“Tiểu tướng quân, Tống đại phu… lão phu ở lại nơi này không tiện, hay là ra đại sảnh chờ?”

“…Ừ.”