Ninh Phương bỗng thấy mình thật nhỏ bé.
Bà không ngờ rằng một ngày kia, người buột miệng nói ra bí mật lại là chính mình, chứ không phải nữ nhi không giữ nổi miệng lưỡi kia.
Nếu hôn sự đổ vỡ, Ấu An há chẳng phải oán hận bà đến tận xương tủy?
Vì hạnh phúc của con gái, Ninh Phương nghĩ mình có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn Kỳ Triều Yến thêm hai ba mươi năm nữa...
Đại đường bỗng chốc tĩnh lặng, đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tống Trạch Lan mím môi nhợt nhạt, lặng thinh hồi lâu. Ngược lại, Kỳ Triều Yến không kiên nhẫn được nữa, "Ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời."
Không nói thì thôi, vừa mở miệng, Ninh Phương cũng nóng lòng theo, "Kỳ Triều Yến, ngươi dám đe dọa Lan nhi trước mặt lão nương này? Còn biết xấu hổ không? Hãy để Lan nhi tự quyết định."
"Con không ngại," Tống Trạch Lan lên tiếng. Nàng bước ra từ sau lưng Kỳ Ấu An, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, "Bất kể Bá mẫu lựa chọn thế nào, Lan nhi đều ủng hộ."
Ninh Phương vui mừng hiện rõ trên mặt, "Lan nhi, Bá mẫu muốn hoà li, thật sự không thể sống chung được nữa, ngoài cãi vã ra chẳng còn gì khác."
"......"
Ánh mắt Kỳ Triều Yến vốn dừng trên người Tống Trạch Lan giờ chuyển sang bà, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ vì vui sướng của bà, không khỏi nhíu mày.
Bà mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra, mà lại nhìn về phía Tống Trạch Lan, "Tống Hoài Viễn không dạy ngươi rằng bậc hậu bối không được can thiệp vào chuyện của trưởng bối sao?"
Lúc này, Tống Trạch Lan đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, trước ánh mắt uy nghiêm cùng khí thế lạnh lùng của Kỳ Triều Yến, nàng không hề sợ hãi.
Nàng khẽ mỉm cười, bình thản đáp: "Đại tướng quân, là ngài bắt con trả lời."
Nghe vậy, Kỳ Triều Yến sững sờ, không ngờ nữ tử Khôn Trạch trông mềm yếu này lại khẩu tài như vậy, dám đối đáp với mình.
Trên đời này chưa có mấy người dám ăn nói như thế với bà.
Đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, rõ ràng là không vui.
"Nếu mẫu thân đã quyết định hoà li, vậy nhân lúc mọi người đều ở đây, hôm nay hãy tìm một nơi nói cho rõ ràng."
Kỳ Ấu An siết chặt bàn tay trong lòng, lại lần nữa kéo người phía sau ra, "Tống tỷ tỷ sáng nay vừa hạ sốt, để nàng ấy về nghỉ ngơi đi."
"An An..." Tống Trạch Lan khẽ gọi, chưa kịp nói gì đã bị Kỳ Ấu An ngăn lại, "Ta đưa nàng về."
Ninh Phương tất nhiên tán thành, "Vậy con mau đưa Lan nhi về phòng, nương đợi con, lát nữa chúng ta về phủ viết hưu thư."
"Ta không đồng ý."
Kỳ Triều Yến lúc này mới tỉnh ngộ, "Kỳ Ấu An, và cả nàng,"
Nàng chỉ thẳng vào Tống Trạch Lan, "Hai người bỏ ngay ý định đi, bản tướng quân sẽ không đồng ý hoà li."
"Nếu người thật sự không nỡ rời xa nương, sau khi hoà li có thể theo đuổi nương lại từ đầu. Cứ ép buộc như vậy chỉ khiến nương ngày càng chán ghét người mà thôi."
Kỳ Ấu An quyết định rồi, hôm nay dù phải dỗ dành hay lừa gạt, cũng phải khiến mẫu thân viết thuê hoà li.
Tính khí xấu xí của mẫu thân phải sửa cho bằng được!
Ninh Phương gật đầu, nhìn Kỳ Triều Yến, "Nghe ẤunAn đi."
"Không viết," Kỳ Triều Yến nhìn bà một cái thật sâu, quay người định rời đi.
Nhưng chưa kịp bước ra, Triệu Tiểu Ô đã hớt hải chạy vào, "Lão đại, không tốt rồi! Tin động trời, Nhị công tử Kỳ muốn hại tẩu tẩu..."
Ninh Phương ngơ ngác, Kỳ Triều Yến còn mơ hồ hơn, nàng không quen biết Triệu Tiểu Ô, dừng bước đứng sang một bên, không lên tiếng.
Chỉ có Tống Trạch Lan và Kỳ Ấu An hiểu được. Kỳ Ấu An sắc mặt lạnh ngay lập tức, bản năng ôm chặt Tống Trạch Lan vào lòng, "Triệu Tiểu Ô, nói rõ ràng!"
Triệu Tiểu Ô như chợt nhìn thấy Đại tướng quân đứng đó, giật mình, "Đại... Đại tướng quân cũng ở đây ạ?"
Kỳ Triều Yến lạnh lùng đáp: "Chuyện gì?"
Một đám thân binh của nàng đang canh ngoài cửa, tiểu Càn Nguyên này thật sự không biết nàng ở trong sao?
Triệu Tiểu Ô lại ấp a ấp úng không chịu nói.
Ninh Phương tưởng nàng cũng bị Kỳ Triều Yến dọa sợ, cười vẫy tay, "Tiểu Ô lại đây, Kỳ Hạo Vũ làm gì? Tẩu tẩu của ngươi là ai?"
"Là... là Tống đại phu," Triệu Tiểu Ô thở hổn hển chạy đến trước mặt Ninh Phương, "Bá mẫu, đêm qua ta bắt gặp Nhị công tử mưu tính với người khác, nói rằng sẽ đêm động phòng tìm người làm nhục tẩu tẩu, khiến lão đại mất mặt trước đám khách, cũng khiến tướng quân phủ mang tiếng xấu. Hắn ta dường như rất hận bá mẫu và Đại tướng quân..."
Trong chốc lát, cả đại đường trở nên lạnh lẽo, khí lạnh bủa vây.
Kỳ Triều Yến sắc mặt khó coi cực độ, Kỳ Ấu An còn tệ hơn, giữa lông mày phủ đầy sương lạnh.
Nhưng đôi tay ấy lại ôm chặt lấy người trong lòng. Lúc này, giữa chốn đông người bị ôm như vậy, Tống Trạch Lan cũng quên mất phản kháng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mỏng.
Thân hình nàng run rẩy nhẹ, qua lớp áo mỏng manh, cố gắng hấp thụ hơi ấm từ Kỳ Ấu An, mà vẫn cảm thấy không đủ.
Nàng rất lạnh, lạnh thấu xương...
Nàng không thể quên được kiếp trước, khi đôi mắt sáng lại, nàng kìm nén niềm vui trong lòng đến tướng quân phủ tìm Kỳ Ấu An, muốn báo tin vui này cho An An, cũng đã chuẩn bị buông bỏ sự e lệ, chủ động hỏi An An có nguyện ý lấy mình không.
Nhưng đó là lần đầu nàng đến tướng quân phủ, cũng là lần đầu gặp Kỳ Hạo Vũ. Kẻ thú đội lốt người này giả vờ nhiệt tình dẫn đường, nhưng lại nhân lúc nàng không đề phòng đánh ngất rồi quăng nàng vào ngục tối không ánh sáng, để một lũ không phải người tàn nhẫn hành hạ nàng.
Bọn chúng dùng đủ thủ đoạn tàn ác ghê tởm, lần lượt hành hạ nàng đến cận kề cái chết, rồi lại cứu nàng, cho đến khi ý chí nàng tê liệt tan vỡ, không chống cự nổi nữa, bị người khác chiếm đoạt thân thể, mới được 'giải thoát'...
Đã hủy hoại nàng một kiếp chưa đủ sao? Còn muốn dùng thủ đoạn độc ác này hủy nàng kiếp này nữa...
Triệu Tiểu Ô thấy mọi người im lặng, xấu hổ gãi đầu, "Mọi người không tin ư? Nếu không tin có thể gọi Lý Kim Hoa lên hỏi, chính là bà ta đã ra chủ ý cho Nhị công tử."
Ninh Phương liếc nhìn Kỳ Ấu An, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, "Ấu An, đi bắt lão bà chết tiệt đó tới đây."
Lần này, Kỳ Triều Yến không nói gì, đi ra cửa ra lệnh cho Trương Cát áp giải cả Kỳ Hạo Vũ tới.
Việc lớn xảy ra đột ngột như vậy, tất nhiên không thể rời đi được. Kỳ Triều Yến quay lại, kê một chiếc ghế trước mặt Ninh Phương, "Phu nhân, ngồi nghỉ một lát, người không thể tới nhanh như vậy được."
Dù là tốt ý, nhưng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Ninh Phương giờ đây không muốn nhìn thấy nàng, nhìn thấy là tức đến phát điên. Nhịn không ra tay, nhưng giận dữ thật sự không kìm nén được, nàng trừng mắt nhìn Kỳ Triều Yến, "Kỳ Triều Yến, nếu những lời Tiểu Ô nói là thật, ngươi còn dám bao che hắn, lão nương sẽ cho ngươi uống thuốc chuột mà chết."
Kỳ Triều Yến sắc mặt không mấy thay đổi, gật đầu, "Trước tiên nghe Kỳ Hạo Vũ nói gì đã."
Ninh Phương hừ lạnh, đi đến trước mặt Tống Trạch Lan nắm lấy tay nàng, "Lan nhi, đừng sợ, Bá mẫu sẽ làm chủ cho con."
"...Vâng."
Nhưng trong lòng Tống Trạch Lan không mấy hy vọng, Kỳ Triều Yến đại kế chưa thành, tất sẽ bao che cho Kỳ Hạo Vũ...
Ninh Phương nhìn ra tâm thần bất định của nàng, thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.
Nàng không ngồi, Kỳ Triều Yến tự ngồi xuống, còn vẫy Triệu Tiểu Ô đến bên cạnh, "Ngươi biết thế nào?"
"À..." Triệu Tiểu Ô tỏ ra khó xử, mãi sau mới liều nói: "Nghe trộm được. Mụ tú bà Hồng Ngọc quán thật không ra gì, Trức Ngọc cô nương đã bị Nhị công tử bỏ tiền bao trọn nửa năm rồi, vậy mà mụ còn bắt nàng ấy tiếp khách là tôi. Đêm qua đúng lúc Nhị công tử cũng tới, để không khiến Trức Ngọc cô nương khó xử, ta đành trốn đi tìm cơ hội chuồn ra ngoài, không ngờ lại nghe được bí mật động trời như vậy."
Nàng lại nhổ nước bọt, "Còn nghe suốt nửa đêm tiếng xuân tình, kinh tởm chết đi được. Từ nay về sau ta sẽ không thích Trức Ngọc cô nương nữa."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tống Trạch Lan cắn chặt môi, che giấu sự hoảng loạn của mình.
Kiếp trước không phải do nàng muốn, nhưng thân thể thật sự đã không còn trong sạch...
Ninh Phương thấy vậy, chỉ có thể an ủi nàng, "Lan nhi, đừng sợ, Bá mẫu nhất định sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng..."
Kỳ Ấu An dẫn Lý Kim Hoa tới trước. Bà ta mấy năm làm mối lái không uổng, rất giỏi quan sát sắc mặt, vừa bước vào đã đoán được phần nào tình hình.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Ninh Phương đã quát: "Lão bà chết tiệt, ngươi sống lâu quá chán rồi sao?"
"Nói," Kỳ Triều Yến đập bàn, gương mặt lạnh lùng không chút xúc động, "Khai thật, bản tướng có thể tha cho ngươi."
Lý Kim Hoa không ngờ sự việc bại lộ nhanh như vậy, nhưng quả thật đã bại lộ.
Bà ta quỳ sụp xuống, nước mắt chảy ròng ròng, vừa lau nước mắt vừa khóc lóc: "Đại tướng quân minh xét, ta với đại tiểu thư không oán không cừu, sao lại hại ngài ấy? Tất cả đều là do Nhị công tử ép buộc. Nhị công tử nói nếu ta không làm theo, sẽ sai người đốt nhà ta, thiêu sống cả gia đình hơn chục người, còn cưỡng đoạt con gái ta..."
Khi Kỳ Hạo Vũ bị Trương Cát áp giải vào, Lý Kim Hoa vẫn đang khóc lóc. Hắn lập tức lạnh cả người.
Trên đường bị áp giải đến y quán, hắn vẫn còn chút may mắn hy vọng.
Kỳ Triều Yến giọng điệu lạnh nhạt, không chút dao động, nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi tự nói, hay để bản tướng bắt Lý Kim Hoa nói lại lần nữa?"
"Cầu xin mẫu thân tha thứ cho nhi tử lần này, sau này nhi tử không dám nữa," Kỳ Hạo Vũ quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt thành khẩn ăn năn, "Đều do nhi tử mê muội, say rượu nói bậy..."
"Nói nhảm..." Triệu Tiểu Ô lẩm bẩm, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
Kỳ Triều Yến sắc mặt vừa hòa hoãn chốc lát, lại trở nên âm trầm.
Còn Kỳ Ấu An từ đầu đến cuối không tin lời hắn. Nàng vẫn nhớ như in lần trước Kỳ Hạo Vũ trước mặt thê tử nói xấu nàng, trước mặt mẫu thân lại nói là đang thử thách xem thê tử nàng có tham mê quyền thế tướng phủ không. Bộ mặt ấy thật đáng ghê tởm.
Kỳ Ấu An không thể nhịn được nữa. Nàng không thể chấp nhận thê tử mình gặp bất cứ nguy hiểm nào. Mọi hiểm họa đều phải bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nàng đi đến trước mặt Kỳ Triều Yến, không nói lời nào, quỳ xuống rồi nhanh chóng đứng dậy giật lấy kiếm của Trương Cát. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã đâm thẳng vào ngực Kỳ Hạo Vũ. Mũi kiếm sắc nhọn rạch rách áo, Kỳ Triều Yến lần đầu tiên trong đời biểu lộ sự kinh ngạc và tức giận: "Dừng tay! Kỳ Ấu An!"
Máu đỏ tươi chảy dọc theo thân kiếm, chỉ cần sâu thêm chút nữa là kết liễu được mạng sống của Kỳ Hạo Vũ.
Nhưng Trương Cát đã nắm chặt lấy kiếm, không cho nàng tiến thêm.
Nàng cũng quyết đoán, lập tức rút kiếm về, sau đó không chút do dự chặt đứt tay phải của Kỳ Hạo Vũ.
Tiếng thét đau đớn vang khắp đại đường.
Thân thể Càn Nguyên quân khả năng hồi phục cực mạnh, vết thương trên ngực không đáng kể. Nhưng dù hồi phục mạnh đến đâu, bàn tay đã đứt không thể mọc lại được.
(Editor: thương Tống tỷ tỷ quá, đời này, có Ấu An bảo hộ nàng rồi ;;-;;)