Tìm Lại Bản Thân

Chương 1: 1



Bùi Chí dẫn con trai đi xem buổi diễn của Vị Lộ – người yêu cũ của anh ta. 

 

Tôi gọi cho anh ta rất nhiều lần nhưng tất cả đều bị từ chối. 

 

Anh ta qua loa nói với tôi rằng đang bận, nhưng ngay sau đó lại đăng lên vòng bạn bè bức ảnh ba người họ, trông chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc. 

 

Còn tôi, ở nhà vô tình uống nhầm thuốc, suýt chút nữa mất mạng. 

 

Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, tôi đặt thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn trước mặt anh ta. 

 

Anh ta không tin tôi thực sự muốn ly hôn, ngạo mạn cười nhạt và chế giễu: 

 

“Rời khỏi tôi, em nghĩ mình sống nổi sao?” 

 

Tôi kiên quyết bảo anh ta ký tên. 

 

Hai cha con họ lạnh lùng ngồi nhìn tôi, như thể chắc chắn tôi sẽ sớm quay đầu lại. 

 

Nhưng họ không ngờ rằng, tôi càng đi càng xa. 

 

Từ đó về sau, không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại. 

 

01

 

Sau khi đề nghị ly hôn với Bùi Chí, số lần anh ta về nhà ngày càng ít. 

 

Khi bức ảnh anh ta đi xem buổi diễn của Vị Lộ leo lên top tìm kiếm, tôi đang ngồi đếm số thuốc mà bác sĩ kê. 

 

Người giúp việc chăm sóc tôi định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. 

 

Mãi đến trước khi tan ca, bà mới không nhịn được mà lên tiếng: 

 

“Tiểu Dư à, vợ chồng thỉnh thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu làm quá, sẽ chỉ đẩy người kia ngày càng xa thôi.” 

 

Tôi sắp xếp lại chỗ thuốc, gật đầu cảm ơn rồi tiễn bà ra về. 

 

Sau đó, tôi mở một chai rượu vang đỏ. 

 

Càng uống lại càng tỉnh táo. 

 

Tôi gọi cho Bùi Chí vài cuộc điện thoại, nhưng anh ta đều không bắt máy. 

 

Chỉ gửi lại đúng hai chữ: 

 

“Đang bận.” 

 

Hai chai rượu cạn sạch. 

 

Tôi lảo đảo bước lên lầu. 

 

Trên đầu giường vẫn đặt bức ảnh chúng tôi chụp lúc còn mặn nồng, hai khuôn mặt tươi cười dựa sát vào nhau. 

 

So với hiện tại, trông thật châm biếm. 

 

Tôi úp khung ảnh lại, sau đó đi vào phòng tắm. 

 

Dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể tôi. 

 

Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên. 

 

Tôi cầm điện thoại lên xem, hóa ra chỉ là một tin tức được đẩy thông báo. 

 

Tôi vuốt qua, mở WeChat thì nhìn thấy Bùi Chí vừa cập nhật trạng thái cách đây mười phút. 

 

Bức ảnh kèm theo là một tấm hình tập thể. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong ảnh có cha mẹ của nhà họ Bùi và cha mẹ của nhà họ Vị. 

 

Hàng đầu tiên, bên phải là Bùi Chí, bên trái là Vị Lộ, chính giữa là con trai tôi và anh ta – Bùi Tử Ngang. 

 

Đứa bé nắm c.h.ặ.t t.a.y mỗi người một bên, cười rạng rỡ trước ống kính. 

 

Bọn họ trông chẳng khác gì một gia đình thực sự. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay tôi, rơi vào nước rồi từ từ chìm xuống đáy. 

 

Tôi ngửa đầu tựa vào bồn tắm, trước mắt quay cuồng, dạ dày như bị thiêu đốt. 

 

Những ký ức về mười năm bên anh ta hiện lên trong đầu. 

 

Từ đôi vợ chồng được người ta ngưỡng mộ ví như tiên đồng ngọc nữ, đến nay lại trở thành hai kẻ xa lạ. 

 

Từng có thời tôi giống như Vị Lộ, đứng trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ. 

 

Hai năm đầu sau khi Bùi Tử Ngang chào đời, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. 

 

Khi con lên hai tuổi, tôi trở lại nơi làm việc. 

 

Trên đường ra sân bay cùng cha mẹ, chúng tôi gặp phải một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. 

 

Cuộc đời tôi từ đỉnh cao rơi thẳng xuống vực thẳm – mất đi song thân, bản thân mang theo thương tật. 

 

Nằm trên giường bệnh, khi nghe bác sĩ nói rằng nửa đời sau tôi có thể sẽ không đứng dậy nổi, tôi đã tuyệt vọng đến mức mất đi cả dũng khí sống tiếp. 

 

Thật đau đớn làm sao. 

 

Ban ngày tôi còn cố gắng gượng cười, tự an ủi bản thân rằng giữ được mạng sống đã là điều tốt nhất rồi. 

 

Thế nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi không ngăn nổi bản thân lặp đi lặp lại những suy nghĩ: 

 

‘Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, liệu tôi đã từng làm điều gì tội lỗi đến mức phải gánh chịu nỗi đau khổ như thế này không? 

 

Nếu không, cớ sao lại gặp phải thảm kịch như vậy?’

 

Sau biến cố đó, có người đồng cảm với tôi, nhưng cũng có kẻ nhân cơ hội đ.â.m sau lưng.

 

Có người nói tôi tham vọng vội vàng, để giữ chặt lấy Bùi Chí mà vội vã sinh con, sợ bị bỏ rơi nên mới gấp gáp quay lại công việc để giữ dáng. 

 

Có người tiếc nuối rằng cha mẹ tôi đã vất vả nuôi nấng tôi suốt nửa đời người, chưa kịp hưởng phúc đã bị tôi liên lụy mà mất mạng. 

 

Những lời an ủi, khích lệ bên ngoài thì dịu dàng, nhưng sau lưng lại là những lời mỉa mai chua cay. 

 

Tất cả những điều đó đè nặng trong lòng tôi, như quả cầu tuyết lăn càng lúc càng lớn, gần như nghiền nát chút ý chí sống sót ít ỏi còn sót lại. 

 

Mỗi lần thay thuốc, cơn đau khiến mặt mày tôi méo mó, tôi bám chặt mép giường mà rên rỉ không dứt, vừa khóc vừa nói với Bùi Chí rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa. 

 

Anh ta ôm tôi vào lòng khóc theo, vỗ về tôi từng nhịp như đang an ủi một đứa trẻ. 

 

Khoảng thời gian tôi nằm viện điều trị trùng với giai đoạn sự nghiệp của Bùi Chí đang trên đà phát triển. 

 

Thế nhưng anh ta không chút do dự mà buông bỏ tất cả, ngày đêm túc trực bên cạnh tôi. 

 

Bùi Chí nói rằng tiền có thể kiếm lại được, nhưng tôi chỉ có một mà thôi. 

 

Khoảng thời gian đó, anh ta chính là chỗ dựa tinh thần của tôi, là tất cả của tôi, là nơi tôi dồn hết thảy sự phụ thuộc. 

 

Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua cửa tử, sống tiếp là đủ. 

 

Vượt qua được vết thương lành miệng, vượt qua được bao ca phẫu thuật lớn nhỏ. 

 

Vượt qua nguy cơ tàn phế, vượt qua quá trình phục hồi chức năng, để rồi đối mặt với một cuộc đời đầy chênh vênh cùng cơ thể đầy thương tật. 

 

Tất cả những vinh quang từng có trong quá khứ, đều tan biến như bong bóng xà phòng.