Tìm Lại Bản Thân

Chương 2



02

 

Tôi mê man ngủ thiếp đi trong bồn tắm. 

 

Khi mở mắt ra, là bị tiếng gõ cửa đánh thức. 

 

Cơ thể tôi vẫn nằm úp sấp trong bồn tắm, nước không biết đã bị rò rỉ từ lúc nào, giờ đã cạn sạch. 

 

Trên sàn đầy những chất bẩn do tôi nôn ra, lẫn với những viên thuốc chưa tan hết, không khí tràn ngập mùi hôi nồng nặc. 

 

Tôi dùng đôi tay lạnh buốt của mình vịn lấy thành bồn tắm, chậm rãi bước ra ngoài. 

 

Túm lấy chiếc áo choàng tắm, vô tình liếc qua gương, trong gương phản chiếu lại hình ảnh của một người phụ nữ trông chẳng khác gì quỷ dữ. 

 

Mái tóc dài ướt sũng, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt trống rỗng không chút sức sống. 

 

Khóe miệng vẫn còn vết bẩn khô khốc sau khi nôn. 

 

Bước ra khỏi phòng tắm mới phát hiện trời đã sáng, mặt trời treo cao trên bầu trời. 

 

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã biến thành tiếng đập cửa dồn dập. 

 

Bùi Tử Ngang lớn tiếng gọi: 

 

“Mẹ ơi, mau dậy đi ạ!” 

 

Tôi vặn tay nắm cửa, thằng bé đeo chiếc cặp nhỏ nhảy ngay vào trong phòng: 

 

“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên đi, con sắp muộn học rồi!” 

 

Câu nói dừng lại giữa chừng. 

 

Nó đưa hai tay bịt chặt mũi và miệng, liên tục lùi lại phía sau. 

 

Ngẩng đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, lông mày nhíu chặt: 

 

“Mẹ bẩn quá à!” 

 

“Trong phòng này là mùi gì vậy?” 

 

“Mẹ ơi, mẹ ở nhà chẳng làm gì cả, ít nhất cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ chứ!” 

 

Tôi cứng ngắc kéo khóe miệng lên, lùi về sau một chút: 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Xin lỗi….” 

 

Nhận thấy sắc mặt tôi quá khó coi, Bùi Tử Ngang liền tránh ánh mắt đi chỗ khác: 

 

“Thôi bỏ đi, hội thao trường con mẹ không cần đến nữa đâu.” 

 

Tôi muốn nói “được thôi,” nhưng một cơn buồn nôn dữ dội bất ngờ trào thẳng lên cổ họng. 

 

Tôi vừa há miệng, liền nôn thốc nôn tháo. 

 

Trước mắt tối sầm lại. 

 

Sau khi ngã xuống, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là nó ép chặt người vào tường, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

 

03

 

Tôi vì uống rượu rồi dùng một lượng lớn thuốc, nên bị đưa vào phòng cấp cứu. 

 

Khi thật sự tỉnh lại, đã là ba ngày sau. 

 

Phòng bệnh rất yên tĩnh, không có một ai. 

 

Dì Dương mang cơm đến cho tôi, ngồi bên giường nhìn tôi đầy xót xa, nước mắt rơi không ngừng. 

 

“Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không nên làm tổn hại cơ thể mình như vậy.” 

 

“Con có biết lần này suýt chút nữa là không cứu được rồi không?” 

 

Giọng tôi khàn đặc, cố gắng giải thích với bà: 

 

“Con chỉ uống quá nhiều rượu thôi, không phải muốn tự tử.” 

 

Thế nhưng bà không tin. 

 

Không chỉ bà không tin. 

 

Tất cả mọi người đều không tin. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bao gồm cả Bùi Chí, bọn họ đều cho rằng đây chẳng qua lại là một lần nữa tôi dùng chiêu trò lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp. 

 

Lúc xuất viện, Bùi Chí đến đón tôi. 

 

Bùi Tử Ngang ngồi ở ghế sau, ánh mắt nhìn tôi cùng giọng điệu nói chuyện đều vô cùng cẩn trọng. 

 

“Mẹ ơi, ba mua bánh kem mẹ thích nhất cho mẹ nè.” 

 

Tôi nhìn chiếc hộp bánh kem tinh xảo đặt ở ghế sau, nhẹ giọng nói lời cảm ơn. 

 

Bùi Chí đang nghe điện thoại, gương mặt nghiêng lạnh lùng, ngón tay thon dài gõ nhịp trên vô lăng một cách lơ đãng. 

 

Khi tôi điều chỉnh ghế phụ, Bùi Chí cúp máy, đưa tay lấy khóa an toàn từ tay tôi, “tách” một tiếng bấm vào. 

 

Khoảnh khắc đó, cơ thể chúng tôi ở rất gần nhau. 

 

Tôi theo phản xạ khẽ ngả người ra sau. 

 

Anh ta nhận ra, động tác khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. 

 

Tôi lập tức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

 

Đến tối, tôi mới phát hiện Bùi Chí đã dọn về ngủ ở phòng ngủ chính. 

 

Tôi tắm xong bước ra, nhìn thấy anh ta đang trải chăn ga. 

 

“Anh định ngủ ở đây sao?” 

 

“Ừ.” 

 

“Vậy thì tôi sẽ sang phòng khách.” 

 

Tôi còn chưa kịp bước ra ngoài, Bùi Chí đã kéo tôi lại. 

 

Giọng anh ta hiếm khi dịu dàng như lúc này: 

 

“Đừng làm loạn nữa.” 

 

Tôi và Bùi Chí đã ngủ riêng hơn nửa năm, sự thân mật về thể xác dường như đã là chuyện từ rất lâu về trước. 

 

Cùng nằm chung giường, nhưng mỗi người chiếm một bên. 

 

Nửa đêm tôi tỉnh dậy vì khát nước, quay sang thì thấy bên giường trống không. 

 

Tôi đứng dậy đi rót nước. 

 

Từ cánh cửa ban công chưa khép chặt, vang lên giọng nói của Bùi Chí đang gọi điện thoại. 

 

Đã rất lâu rồi tôi không nghe thấy anh ta dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện, thậm chí còn mang theo chút ý cười. 

 

“Ừ, em cứ tự sắp xếp là được.” 

 

“Không sao, đến lúc đó chúng ta bàn lại sau.” 

 

Giọng nói khựng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục, nghe có chút khác biệt: 

 

“Hôm nay xuất viện rồi, tình hình cũng ổn.” 

 

“Đừng lo lắng…” 

 

Uống xong nước, tôi quay trở lại giường. 

 

Một lúc sau, Bùi Chí cũng quay lại, bên giường phía anh ta hơi lún xuống. 

 

Khi tôi đang mơ màng sắp ngủ, bỗng cảm nhận được có cánh tay vòng qua eo mình. 

 

Tôi giật mình tỉnh giấc, lập tức bật dậy, đẩy anh ta ra. 

 

Bùi Chí bật đèn ngủ trên đầu giường, ngồi dậy. 

 

Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng trong ánh mắt và khóe miệng đều lộ rõ vẻ không vui, cố gắng kiềm chế: 

 

“Sao vậy?” 

 

Tôi xoa thái dương, còn chưa kịp mở miệng. 

 

Bùi Chí nhắm mắt lại, giọng nói mang theo chút bất lực: 

 

“Tôi đã rất cố gắng để đáp ứng mọi yêu cầu của em rồi, rốt cuộc em còn không hài lòng điều gì nữa đây?” 

 

Móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, cảm giác nhục nhã dâng tràn.