Tôi hỏi thẳng:
“Anh ta đứng trên lưng tôi để vươn lên, chỉ vì tôi ngã xuống mà mọi thứ đều trở nên công bằng sao?”
Bà Bùi im lặng rất lâu.
“Tại sao không nói gì nữa, Bà Bùi?”
Lúc này, giọng của Bùi Chí vang lên trong điện thoại:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Là anh đây.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước.
Tôi điều chỉnh lại hơi thở rồi cất giọng bình thản:
“Nghe hết rồi chứ?”
“Anh biết không, tôi cảm thấy ghê tởm anh đến tận xương tủy. Trước kia tôi từng yêu anh bao nhiêu, thì bây giờ tôi căm ghét anh bấy nhiêu.”
Giọng Bùi Chí khàn khàn:
“Anh biết những gì trước kia đã khiến em thất vọng, Tiểu Dư, nếu em chịu cho anh thêm một cơ hội…”
Tôi lập tức cắt ngang:
“Không đời nào!”
Sau khi Tống Đường Hiến bị bắt, hình tượng của Vị Lộ cũng sụp đổ, bị cả mạng xã hội chế giễu.
Cô ta xóa bài viết dài từng dùng để bảo vệ Tống Đường Hiến, nhưng vì áp lực từ cư dân mạng, cô ta lại phải đăng một bài xin lỗi dài ba trăm chữ, cuối cùng mới chịu nói lời xin lỗi với Chiêm Chiêm và Hứa Tấn.
Tuy vậy, cư dân mạng vẫn chưa chịu buông tha, họ bắt buộc cô ta phải xin lỗi tôi.
Đồng thời, tài khoản chính thức và cửa hàng trực tuyến của công ty Bùi Chí cũng liên tục bị cư dân mạng tẩy chay và công kích.
Ba ngày sau, Bùi Chí buộc phải dùng tài khoản cá nhân của mình để mở Weibo và đăng một bức thư xin lỗi.
Trong bài đăng xin lỗi, anh ta chỉ lướt qua mọi chuyện liên quan đến tôi bằng một câu xin lỗi qua loa.
Còn về phía Vị Lộ, có lẽ không còn gì để giải thích, anh ta chủ động tiết lộ rằng hai người vốn là mối tình đầu từ thời trung học, sau đó Vị Lộ trở về nước phát triển sự nghiệp rồi tình cờ tái ngộ.
Họ luôn duy trì mối quan hệ đối tác, giữa tôi và anh ta thì tình cảm đã sớm rạn nứt nhưng mãi không làm thủ tục ly hôn.
Chỉ sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi, anh ta mới bắt đầu tìm hiểu với Vị Lộ.
Vị Lộ cũng đăng bài trên Weibo, nội dung gần như trùng khớp với lời giải thích của Bùi Chí, ý tứ chẳng khác gì nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Chí vừa mới ngỏ ý muốn tôi cho anh ta một cơ hội nữa nhưng khi thấy tôi không còn hy vọng gì, nhận ra Vị Lộ vẫn còn giá trị thương mại, anh ta lập tức công khai quan hệ với cô ta mà không hề do dự.
Bùi Chí của tuổi hai mươi chưa từng nếm trải gian khổ, công việc đầu tiên trong đời anh ta là rửa bát thuê ở nhà hàng vào kỳ nghỉ hè, đôi tay bị nước làm cho bong tróc, nứt nẻ.
Hai tháng vất vả chỉ để dành dụm được sáu ngàn tệ mua tặng tôi một sợi dây chuyền.
Còn Bùi Chí của hiện tại, trong mắt chỉ có tính toán thiệt hơn.
Tôi có thể chấp nhận rằng con người sẽ thay đổi, nhưng tôi không thể chấp nhận được việc anh ta vừa ghét bỏ tôi, lại vừa không chịu để tôi được sống yên ổn.
Khi tôi không còn muốn để anh ta chạm vào người, anh ta liền chấp nhận ngủ riêng.
Khi nhận ra tôi dần không còn yêu anh ta nữa, anh ta lại mang Vị Lộ ra để liên tục kích thích tôi, mong chờ tôi sẽ giống như một con ch.ó sợ bị bỏ rơi mà luống cuống bám víu lấy anh ta.
Thật đáng tiếc, cư dân mạng không ngu ngốc như anh ta tưởng. Họ thậm chí còn mắng chửi hai người đó thậm tệ hơn.
Tôi sắp xếp lại toàn bộ dòng thời gian, đăng tải bức ảnh chụp chung mà Bùi Chí từng đăng trên vòng bạn bè, xóa mờ khuôn mặt của những người khác và chỉ rõ danh tính của từng người.
Tôi cũng chỉ ra rằng việc ly hôn là do tôi kiên quyết đề nghị, kèm theo đoạn ghi âm cuộc gọi giữa tôi và Bà Bùi vào ngày hôm đó.
Tôi còn đăng cả đoạn ghi âm khi Bùi Chí cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội nữa, tất cả đều được đánh dấu ngày tháng rõ ràng.
Phụ nữ đã phải chịu quá nhiều đau khổ, đàn ông thì không thể cứ an nhiên thoát thân như thế.
Tôi chỉ mong hai người đó sẽ mãi mãi buộc chặt lấy nhau, đừng tiếp tục làm tổn thương người khác nữa.
16
Hai năm sau, tôi mới lại nhắc đến những chuyện này.
Khi đó, tôi đang du lịch ở nước ngoài. Cô gái trẻ đi cùng tỏ ra vô cùng tò mò về quá khứ của tôi.
Cô ấy hỏi dồn: “Vậy còn đứa bé thì sao?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
Sau đó, gia đình họ Bùi căm ghét tôi đến cực điểm, không cho Bùi Tử Ngang liên lạc với tôi, thậm chí còn hủy số điện thoại của thằng bé và chuyển trường mà không thông báo cho tôi biết.
Bùi Tử Ngang từng có sự phụ thuộc theo bản năng của một đứa trẻ đối với mẹ, nhưng dưới sự ảnh hưởng của gia đình họ Bùi, thằng bé dần xem thường tôi, cho rằng mẹ mình chỉ là gánh nặng, yếu đuối và chẳng thể so sánh với cha nó.
Con cái vốn là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi không thể hoàn thành vai trò của một người mẹ. Tôi cũng không thể yêu cầu thằng bé trong hoàn cảnh đó phải thấu hiểu, quan tâm hay che chở cho tôi.
Tôi không thể cứng rắn nhồi nhét vào đầu thằng bé quan điểm đúng sai. Những tranh chấp của người lớn vốn dĩ không nên liên quan đến nó.
Sau khi Tống Đường Hiến bị kết án, tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ một sư tỷ năm xưa.
Chị ấy đã thành lập công ty riêng ở nước ngoài. Sau khi tôi vượt qua vòng phỏng vấn, hợp đồng làm việc kéo dài năm năm cũng được ký kết.
Trước khi rời đi, tôi đã đến gặp Bùi Tử Ngang, hỏi thằng bé lần cuối liệu có muốn cùng tôi rời đi hay không.