Tìm Lại Bản Thân

Chương 15



Thằng bé ngước mắt hỏi tôi: 

 

“Bà nội nói mẹ đã làm tổn thương ba, có thật không?” 

 

Tôi xoa đầu nó, dịu dàng đáp: 

 

“Không phải đâu, mẹ chưa từng làm điều gì xấu cả.” 

 

Bùi Tử Ngang trầm ngâm rất lâu, cuối cùng lùi lại vài bước và nói: 

 

“Mẹ à, con không muốn đi với mẹ.” 

 

Tôi đã sớm dự đoán được kết cục như vậy, liền cúi xuống ôm thằng bé một cái rồi nói lời tạm biệt. 

 

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Bùi Tử Ngang vẫn đứng nguyên đó, ánh mắt dõi theo hướng tôi rời đi. 

 

Khi xe chạy được một đoạn, thằng bé đột nhiên lao ra, cố sức đuổi theo, ngã sấp xuống đường nhưng lập tức đứng dậy chạy tiếp. 

 

Âm thanh xé lòng của Bùi Tử Ngang gọi tôi là mẹ vang vọng khắp con phố. 

 

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cảnh tượng ấy liền không nỡ hỏi: “Có cần dừng xe không?” 

 

Tôi ngồi trong xe, ngẩng đầu lên lau nước mắt rồi lắc đầu. 

 

Nó không muốn đi cùng tôi, mà có lẽ tôi cũng không đủ sức để tiếp tục nhẫn nhịn thêm mười năm nữa, để dạy dỗ một đứa trẻ vốn đã có định kiến với mẹ mình. 

 

Tình mẫu tử mỏng manh. 

 

Cô gái trẻ tiếp tục truy hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Hai người có còn liên lạc không? Còn tên chồng cũ cặn bã của chị thì sao, cứ thế mà sống sung sướng với người mới à?” 

 

Tôi nhấp một ngụm cà phê: “Cũng không hẳn.” 

 

Sau sự việc đó, tài nguyên trong giới giải trí của Vị Lộ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. 

 

Bị cư dân mạng tẩy chay, cô ta không còn xuất hiện trên bất kỳ chương trình nào nữa. 

 

Nghe nói sau đó, cô ta đành phải trở về đoàn múa tiếp tục công việc, nhưng vị trí trước đây của cô ta đã bị người mới thay thế. 

 

Một năm sau khi mọi chuyện xảy ra, công ty của Bùi Chí bắt đầu lao dốc. 

 

Do sai lầm trong quyết sách, dự án mới phát triển thất bại, dòng tiền bị cắt đứt. 

 

Khoảng thời gian đó, Bùi Chí vô cùng chật vật, cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, thậm chí còn mặt dày gọi điện cho tôi cầu xin vay tiền. 

 

Tôi lập tức cúp máy. 

 

Thỉnh thoảng khi nói chuyện với Bùi Tử Ngang, thằng bé buồn bã kể rằng Bùi Chí và “dì Vị Lộ” thường xuyên cãi nhau. 

 

Vị Lộ cũng không còn dịu dàng như trước, thậm chí còn tranh cãi lớn với Bà Bùi, làm bà tức đến mức phải nhập viện. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bùi Tử Ngang rất buồn, thằng bé không hiểu vì sao “dì Vị Lộ” xinh đẹp, dịu dàng ngày nào lại trở nên như vậy. 

 

Tôi không an ủi thằng bé. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên hình ảnh nó từng không ngớt lời khen ngợi Vị Lộ tốt đẹp đến nhường nào. 

 

Mặt trời sắp lặn, câu chuyện của tôi cũng đến hồi kết. 

 

“Cách đây nửa năm, Bùi Chí tuyên bố phá sản. Trong lúc trốn nợ, anh ta gặp tai nạn xe hơi, khi được đưa đến bệnh viện thì đã bị gãy cột sống. Bác sĩ nói nửa đời còn lại anh ta sẽ không thể đứng dậy được nữa.” 

 

Cô gái vỗ đùi bình thản: “Đúng là ông trời có mắt! Thế còn con hồ ly tinh kia?” 

 

“Tôi nghe nói chưa đầy một tháng sau đó, cô ta đã chia tay với anh ta. Cô ta còn mắng chửi anh ta là kẻ xui xẻo ngay tại phòng bệnh.” 

 

Tháng trước, Bùi Chí còn say khướt, mượn điện thoại của Bùi Tử Ngang gọi cho tôi. 

 

Trong điện thoại, anh ta khóc lóc thảm thiết, nhắc lại chuyện cũ, nghẹn ngào hỏi tôi liệu có thể quay lại nhìn anh ta một lần nữa không. 

 

Tôi chẳng buồn nghe hết, lập tức cúp máy. 

 

Khi uống xong ly cà phê và chuẩn bị rời đi, một đứa trẻ loạng choạng chạy ngang qua tôi rồi ngã sấp xuống đất. 

 

Tôi đã đứng bật dậy, theo bản năng định bước tới đỡ nó dậy, nhưng sau lưng lại vang lên giọng của cha mẹ đứa trẻ: 

 

“Đừng đỡ, đừng đỡ! Hãy để nó tự đứng lên.” 

 

Đứa trẻ ban đầu trông như sắp khóc, nhưng khi thấy không ai tiến lại gần, nó lập tức lồm cồm bò dậy. 

 

Nó quay đầu nhìn về phía cha mẹ mình, và khi nhận được tiếng vỗ tay cùng lời khen ngợi từ họ, nụ cười lại nở rộ trên khuôn mặt nhỏ bé ấy. 

 

Nó tiếp tục vui vẻ chạy về phía trước. 

 

Bước ra khỏi nhà hàng, bên tai tôi bỗng vang lên những âm thanh như ảo giác. 

 

Tựa như có ai đó đang đứng sau lưng tôi, dịu dàng nói: 

 

“Đừng sợ, ngã rồi thì tự đứng dậy. Phủi bụi bẩn đi và tiếp tục bước về phía trước, chẳng có gì là không vượt qua được!” 

 

“Lâm Dự, con là người tuyệt vời nhất!” 

 

Tôi không dám quay đầu lại. 

 

Đó là giọng nói của cha mẹ tôi. 

 

Nếu như họ đang dõi theo tôi từ nơi xa xôi nào đó, chắc chắn họ cũng sẽ mỉm cười vui vẻ vì tôi. 

 

Trên con đường gập ghềnh mang tên cuộc đời, tôi – người đã từng mất đi một bên chân – cuối cùng cũng có thể vững vàng bước tiếp mà không cần đến bất kỳ ai bên cạnh. 

 

(End)