Nghe được câu trả lời mong mỏi, ta mừng rỡ cong môi cười, lấy ra lá bùa bình an mới xin từ trong tay áo, nhét vào tay hắn.
“Đã hứa rồi, đây là tín vật định tình ta tặng chàng, không được phép trao cho người khác đấy.”
Vân Cảnh nắm chặt trong tay, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngồi dậy, nói muốn xem chân ta.
Ta sửng sốt:
“Chân thì có gì đẹp đâu mà xem?”
Vân Cảnh khẽ thở dài:
“Yểu Yểu ngốc, chuyện nàng vượt sông trèo núi vì cầu bùa bình an, ta ở Giang Nam cũng đã nghe nói.”
Ta giả vờ giận, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c hắn:
“Thì ra ở Thượng Kinh, chàng còn cài tai mắt à?”
Vân Cảnh bao trọn bàn tay ta trong lòng bàn tay mình:
“Yểu Yểu, để ta xem, có bị thương không?”
Ta vờ làm bộ làm tịch, không chịu cho hắn xem.
Vân Cảnh nhất quyết không bỏ qua.
Hai người đùa nghịch, cười vui rộn ràng trong phòng.
Chốc lát sau, tới giờ uống thuốc.
Ta đứng dậy đi ra ngoài lấy thuốc, vừa mở cửa, chợt thấy một bóng người cao lớn quay lưng rời đi rất nhanh.
Những ngày này, mỗi sáng vào giờ Thìn, ta đều đến phủ Tướng quân, mãi đến giờ Dậu mới hồi phủ.
Hôm nay, vì Vân Cảnh đã tỉnh, ta ở lại trò chuyện với hắn rất lâu, mãi đến khi Lục Tranh thúc giục, ta mới luyến tiếc đứng dậy rời đi.
Vân Cảnh muốn tiễn ta, nhưng ta đè hắn xuống giường, không cho đi.
Lục Tranh đã đi trước, đợi ta ở ngoài cổng phủ.
Ta bước ra khỏi phòng, đón lấy cơn gió mát thổi tới, bao nhiêu lo âu mấy ngày qua cuối cùng cũng nhẹ hẳn.
Ngay cả bước chân dọc theo hành lang cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Đi tới khúc ngoặt, ta bỗng đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc, vương đầy mùi rượu.
“Yểu Yểu…”
Vân Sách vươn tay kéo ta, đưa ta vào một gian phòng trống bên cạnh.
Trong chớp mắt, ta đã bị hắn đè sát vào song cửa sổ.
“Người Yểu Yểu thích… vốn nên là ta.”
Vân Sách rõ ràng đã uống không ít.
Hắn cúi xuống gần ta, từng tiếng từng chữ như khắc sâu vào lòng:
“Yểu Yểu…nàng cũng vốn nên là của ta.”
Ta bị hành động và lời nói của hắn làm cho sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt hắn vương chút đỏ ửng, giọng điệu dần dần lộ ra tia khẩn cầu:
“Yểu Yểu, tiếp tục thích ta, được không?”
Nói rồi, hắn cúi đầu, định hôn xuống.
Ta vơ lấy nghiên mực bên cạnh, đập mạnh vào người hắn.
“Vân Sách, ngươi tỉnh lại đi!”
Hắn bị đau, buông lỏng tay đang kiềm giữ ta.
Hình ảnh hắn lúc này, so với Vân Sách trong ký ức của ta, thực quá xa lạ.
“Việc ta từng thích ngươi, từng đuổi theo ngươi… đều đã là chuyện của quá khứ rồi.”
“Ta không hiểu, vì sao bây giờ ngươi lại thành ra thế này. Rõ ràng trước kia…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dường như men rượu đã tan đi phần nào, Vân Sách nghẹn ngào nói:
“Là ta nhận nhầm.”
“Hai năm trước, khi ta bị trọng thương hôn mê, có một cô nương luôn ngồi bên, nhẹ giọng nói chuyện với ta.”
“Chính giọng nói ấy kéo ta ra khỏi cơn ác mộng, khiến ta tỉnh lại.”
“Khi mở mắt, người đầu tiên ta thấy là A Chi—nàng ta khóc như mưa trước giường ta.”
“Không ai nói cho ta biết, người thực sự ngày đêm canh giữ là Yểu Yểu.”
“Không ai nói cho ta biết, lá bùa bình an ấy, là nàng lặn lội vượt sông trèo núi cầu về.”
Vân Sách giọng khàn khàn, tràn đầy hối hận:
“Yểu Yểu… là ta sai rồi.”
Ta nhìn hắn, lòng dửng dưng như mặt nước hồ thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi cần gì phải lấy những lời này làm cớ? Việc ta làm cho ngươi, đến cả Vân Cảnh ở tận Giang Nam cũng biết.”
“Nếu trong lòng thật sự có ta, thì sao lại để người khác che mắt suốt bao năm?”
Sắc mặt Vân Sách tái nhợt.
“Yểu Yểu… nàng thật sự, ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho ta sao?”
Thật khó tin, hôm nay Vân Sách nói với ta còn nhiều hơn cả một năm cộng lại.
Chỉ là, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, lòng ta cũng không còn như xưa nữa rồi.
Ta kéo cửa phòng, dứt khoát rời đi.
Đợi đến khi Vân Cảnh có thể xuống giường, ta đi một chuyến tới nhà kho, nơi giam giữ Thôi Cẩm Chi.
Nàng ta đã bị giam gần nửa tháng, đầu tóc rối bời, dung nhan tiều tụy.
Từ trước, nàng còn biết giữ vẻ bề ngoài, gặp ta thì cố khoác lên nụ cười giả tạo.
Nay mọi sự đã bại lộ, nàng cũng lười tiếp tục ngụy trang.
Vừa thấy ta bước vào, Thôi Cẩm Chi liếc ta một cái, lạnh lùng cười:
“Thì ra con thỏ tức giận lên cũng biết cắn người.”
Ta điềm đạm nói:
“Ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì Vân Cảnh đã bình an tỉnh lại.”
“Ngày mai, ta sẽ giao ngươi cho Đại Lý Tự. Đến lúc đó, ngươi gặp phải kết cục thế nào, tất sẽ do luật pháp định đoạt.”
Thôi Cẩm Chi bỗng cười phá lên:
“Vào Đại Lý Tự, ngươi nghĩ với đám người di mẫu cữu cữu của ngươi, ta còn có thể sống sao? Chi bằng bây giờ ngươi g.i.ế.c ta cho nhanh, đỡ phải giày vò.”
“Đã biết kết quả như vậy, vì sao còn liều lĩnh hại ta?”
Nàng ta nhướng mày, giọng điệu đầy thản nhiên:
“Ta chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một mối hôn sự tốt thôi. Biểu ca ta rất tốt, ta biết, chỉ cần gả cho hắn, đời này ta sẽ được bảo vệ trọn đời.”
“Nhưng cho dù ta có cố gắng đến đâu, trong lòng hắn vẫn chỉ có ngươi.”
“Vậy thì, đương nhiên ta phải hủy hoại ngươi.”
Nàng ta nghiêng đầu, cười như không cười:
“Nói cho cùng, ta đối với ngươi cũng chẳng tệ. Người ta tìm tới gian phòng kia, vốn là Vân Cảnh—kẻ trong lòng ngươi.”
“Ngươi xem, chẳng phải nhờ một phen này, hai người các ngươi mới tu thành chính quả hay sao? Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.”
Ta cau mày:
“Vô lý hết sức.”
Ánh mắt Thôi Cẩm Chi tối sầm lại, khàn khàn cười:
“Từ đầu đến cuối, ta đều hận ngươi, ghen tỵ với ngươi, ghen đến phát điên.”
Ta đáp:
“Ngươi hãm hại ta, sự thật đã rành rành. Dẫu ngươi có biện giải thế nào, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi.”
“Ngày mai, khi giao ngươi cho Đại Lý Tự, ta sẽ ngăn cản di mẫu cùng cữu cữu nhúng tay vào.”
“Đến khi ấy, ngươi sẽ bị xét xử công bằng theo quốc pháp.”
Ngày yết bảng kỳ thi Đình, ta ngồi xe ngựa đến dưới bảng vàng để… bắt phu quân.
Bắt được Vân Cảnh – vị Thám hoa lang mới ra lò, ta lập tức kéo hắn tới trước mặt Hoàng đế cữu cữu.