Những bức họa ấy, theo thời gian, phủ kín cả một vách tường trong thư phòng.
Sau này, khi thân thể đã dần khỏe mạnh, hắn hồi kinh.
Vốn đã toan tính kỹ càng, định nhân cơ hội thưởng hoa hôm ấy, cùng Yểu Yểu “tình cờ gặp gỡ”.
Nhưng lại khéo sao gặp đúng kỳ thi Hội.
Những ngày Yểu Yểu lâm bệnh, lòng hắn như lửa đốt, lại chẳng biết lấy danh nghĩa gì để đường đường chính chính đến thăm.
Đành phải phái Dược Phong đến canh giữ ngoài cổng phủ họ Từ.
Hôm ấy, Dược Phong báo rằng Yểu Yểu từ tửu lâu chuyển đường tới rừng liễu.
Hắn lập tức bày ra dáng vẻ đi du xuân, giả vờ dạo bước nơi đó.
Vừa trông thấy Yểu Yểu cưỡi ngựa lướt qua, hắn liền ra hiệu cho Dược Phong.
Chọn đúng thời điểm, hắn “ngã” ra giữa đường.
Dược Phong diễn xuất vụng về, sơ hở trăm bề.
Nhưng Yểu Yểu—nàng ấy lại tin.
Dùng cách này gạt nàng, hắn thật lòng áy náy.
Nhưng nhớ lại một câu:
Nếu kẻ đến sau muốn chiếm trọn tâm ý, tất phải tranh, phải đoạt.
Hôm ấy, dưới tàng cây nhân duyên ở Đại Giác Tự, hắn vốn không định sớm thổ lộ tâm ý.
Hắn hiểu, nếu quá đường đột, chỉ càng khiến Yểu Yểu xa cách.
Thế nhưng—thấy nàng buồn bã, lòng hắn như bị d.a.o cắt.
Yểu Yểu quả nhiên bắt đầu lạnh nhạt với hắn.
Nhưng cũng chẳng sao, hắn sẽ lấy lùi làm tiến.
Vân Cảnh lại tiếp tục tính toán.
Chờ đến ngày kỳ thi Đình yết bảng, đỗ đạt rồi, hắn sẽ vào triều nhậm chức, tìm cơ hội kết giao với phụ thân nàng.
Nếu trở thành bằng hữu chí cốt, sau đó…
Nghĩ đến đây, lòng hắn lại rạo rực nhớ nhung.
Khi thi xong trở về, nghe Dược Phong nói Yểu Yểu từng đến tìm hắn.
Cả đêm ấy, hắn mừng đến mất ngủ, chỉ mong sớm gặp lại nàng trong đại thọ yến.
Nào ngờ, lại bị Thôi Cẩm Chi ám hại.
Vân Cảnh hắn—yêu Yểu Yểu sâu đậm, nhưng tuyệt không thể bằng thủ đoạn bẩn thỉu mà có được nàng.
Vậy nên, hắn nhảy xuống hồ.
Lần tỉnh lại sau đó, tựa như một giấc mộng xa vời.
Sau này, khi cùng Yểu Yểu tới dưới gốc cây nhân duyên lần nữa—
Mọi thứ đã không còn như trước.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô nương trước mặt, hắn chợt nhớ tới câu nói năm nào:
“Việc hai người yêu nhau sâu sắc rồi có thể ở bên nhau trọn đời, thực sự hiếm có trên thế gian.”
Cho nên, thật là may mắn thay.
Hắn và Yểu Yểu — cuối cùng cũng nên duyên, cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.
…
Mùa hè năm ấy, trong sân viện, tiếng trẻ con bi bô vang khắp sân.
Yểu Yểu ngồi dưới giàn hoa tử đằng, ôm một hài tử trắng trẻo bụ bẫm vào lòng.
Đứa nhỏ khẽ nắm lấy tay áo nàng, đôi mắt đào hoa long lanh, giống hệt Vân Cảnh.
Vân Cảnh từ xa bước tới, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, vừa đi vừa dịu dàng mắng yêu:
“Tiểu tử ngốc, lại bám lấy mẫu thân không chịu buông?”
Tiểu hài tử thấy phụ thân, lập tức mở to mắt, giang hai tay chờ bế.
Vân Cảnh cúi người bế con lên, thuận tay ôm luôn Yểu Yểu vào lòng.
Dưới giàn hoa đong đưa trong gió, nam tử nho nhã tuấn tú, nữ tử dịu dàng xinh đẹp, hài tử ngây thơ cười vang, kết thành một bức tranh hoàn mỹ đến độ khiến người ta nhìn mà không nỡ chớp mắt.
Vân Cảnh cúi đầu, nhẹ giọng hôn lên trán Yểu Yểu:
“Yểu Yểu, đời này có nàng, có con, ta đã mãn nguyện rồi.”
Yểu Yểu tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười nhẹ đáp:
“Vân Cảnh, thiếp cũng vậy.”
Gió đầu hạ thổi qua, hoa rơi lất phất.
Dưới ánh chiều tà, tiếng cười trong trẻo của bọn họ văng vẳng mãi không dứt.
Từ đó về sau, trên thế gian náo nhiệt này, có một nhà ba người cùng nhau nắm tay, đi đến hết cuộc đời.