Tình Đầu Vị Chanh

Chương 1



Trời đã tối, đèn đường lần lượt bật sáng.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, ánh đèn vàng len lỏi khiến màn đêm lạnh lẽo như chuyển động chầm chậm.

Tôi nhìn người đàn ông ngồi đối diện, có cảm giác như cách một đời.

Nửa tiếng trước, tôi lái chiếc xe cà tàng của mình đi dự buổi họp lớp.

Ai ngờ tuyết dày trơn trượt, tôi không cẩn thận đ.â.m vào đuôi một chiếc Bentley.

Trời ạ, Bentley đấy!

Cú va mạnh đến mức lõm cả một mảng lớn, tôi hoang mang không biết bảo hiểm có đủ để đền không.

Lạnh run, tôi lôi điện thoại ra, mở app ngân hàng xem số dư.

Bỗng cánh cửa xe phía trước bật mở, luồng gió ấm mang theo mùi cỏ chanh thoang thoảng quen thuộc tràn ra.

Tôi còn chưa kịp định thần thì đã bị người đàn ông trong xe ôm chầm lấy.

Tôi theo phản xạ giãy ra:

“Tôi có tiền đền mà! Đừng có động tay động chân!”

Anh ta bật cười, giọng trầm thấp bất lực:

“Không cần em đền.”

Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, c.h.ế.t lặng.

Mọi thứ xung quanh như đông cứng lại.

“Ân Ninh, anh về rồi.”

Dụ An Lễ nắm lấy đôi tay lạnh buốt gần như mất cảm giác của tôi:

“Em còn muốn anh không?”

Hôm đó cả hai chúng tôi đều không đến buổi họp lớp.

Thay vào đó, tìm một quán ăn gần đó để ôn lại chuyện cũ.

Mà thật ra cũng chẳng ôn gì, chỉ im lặng ngồi đối diện nhau.

Bảy năm không gặp, anh gầy hơn trước một chút, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi nhiều.

Chỉ là nét ngây ngô của thời thiếu niên đã được thay bằng vẻ chững chạc, càng khiến anh thêm cuốn hút.

Khí chất vẫn lạnh nhạt như xưa, nhưng nay lại có phần nhã nhặn và thâm trầm.

Chúng tôi nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng trước.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi đổ chuông là Khương Thiến gọi đến.

“Ninh Ninh, cậu sao còn chưa tới hả?”

Tôi liếc Dụ An Lễ một cái, khẽ mím môi:

“Tớ có việc gấp, chắc không đến được rồi.”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng thét chói tai:

“Đã nói là không say không về rồi mà! Sao cậu có thể lật kèo! Hơn nữa Trần Phóng cũng đến rồi! Cậu lại không đến là sao hả!”

Tôi cau mày:

“Họp lớp trường mình, cậu ta là học sinh Minh Trung lại tới làm gì?”

“Hắn bảo mình là con rể của Tam Trung, không thể vắng mặt.”

“...”

Tôi khẽ cười:

“Vậy để hắn uống thay tớ đi, uống cho gục luôn càng tốt.”

Cúp máy, tôi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Dụ An Lễ đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt anh sâu hun hút khiến tim tôi khẽ run.

“Trần Phóng là…?”

Anh như đang nghiền ngẫm cái tên đó: “Cái tên lưu manh đó?”

Tôi đặt điện thoại xuống:

“Không được nói cậu ấy như thế.”

“Em đang quen nhau với hắn?”

“Chưa.”

“Chưa là sao?”

“Anh lấy tư cách gì hỏi em?”

Tôi nhướng mày: “Nếu em nhớ không lầm thì chúng ta đã chia tay bảy năm rồi. Giờ em quen ai, quen khi nào, anh không có quyền hỏi.”

Ngón tay đặt trên bàn của Dụ An Lễ khẽ siết lại, gân tay trắng nổi rõ.

Tôi lấy giấy bút, đặt trước mặt anh:

“Cho em số tài khoản, em đền tiền sửa xe.”

“Anh nói rồi, anh không cần em đền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải đền.”

Tôi mỉm cười:

“Dù sao bây giờ, giữa chúng ta... chẳng còn gì nữa.”

Trước kỳ thi đại học, anh nói đi là đi, biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Vứt bỏ lời hứa với tôi, thậm chí không để lại lấy một lời giải thích.

Còn tôi, người đã nỗ lực đến mức muốn cùng anh học chung một thành phố, cuối cùng lại thành trò cười cho tất cả mọi người.

Những cảm xúc bị đè nén nhiều năm như sóng trào dâng lên tận ngực.

Tôi khẽ nhắm mắt:

“Em đã rất cố gắng.”

“Dụ An Lễ, khi đó là anh bỏ cuộc trước.”

Năm lớp 12, Dụ An Lễ đột ngột chuyển đến trường tôi.

Nghe nói anh vốn là học sinh của trường chuyên nổi tiếng, luôn đứng đầu khối nhiều năm liền.

Cả trường ai cũng tò mò, hết tiết là đổ xô đến lớp anh hóng hớt.

Anh cao ráo, gương mặt thanh tú, đồng phục sạch sẽ phẳng phiu không một nếp nhăn.

Ấn tượng đầu tiên về anh có thể gói gọn trong một chữ: "kinh diễm".

Anh vừa đến đã thu hút toàn bộ ánh mắt trong trường.

Tôi đã phải lòng anh từ cái nhìn đầu tiên.

Biết anh vẫn độc thân, tôi quyết định chủ động ra tay.

Hôm ấy, tôi lên sân thượng khu thực nghiệm vào buổi trưa và đã tìm thấy anh.

Anh ngồi vắt chân trên lan can, giữa ngón tay là điếu thuốc đang cháy.

Tôi đẩy cửa bước vào, anh thì lười biếng ngẩng mắt nhìn qua làn khói thuốc.

“Giữ bí mật giúp anh chuyện này được không?”

Giọng anh rất nhạt: “Để thầy cô biết anh hút thuốc thì phiền lắm.”

Tất nhiên là phiền rồi, hút thuốc trong trường sẽ bị ghi sổ kỷ luật.

Tôi cười cười, không trả lời ngay, mà rút điện thoại chụp lại cảnh anh đang hút thuốc.

Anh ngạc nhiên, cau mày:

“Anh bị bệnh à?”

“Không.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

“Em chỉ muốn ra điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Giữ bí mật cũng được... nhưng anh phải làm bạn trai em.”

“...”

“Muốn hẹn hò với anh à?”

Dụ An Lễ nhìn tôi đầy hứng thú, hỏi: “Em thích anh sao?”

Tôi không tự nhiên, đưa tay gãi nhẹ dái tai:

“Thích anh thì không được à?”

Nói thế nghe cũng hơi kỳ, dù sao anh ấy mới chuyển đến hôm qua.

“Em tên gì?”

“Ân Ninh.”

“...Em chính là cái người nổi tiếng hay đánh nhau đó hả?”

Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới, đánh giá tôi:

“Bạn học Ân Ninh, em nổi tiếng lắm đó.”

Tôi không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy, nhưng cố gắng giả vờ bình tĩnh:

“Đó chỉ là lời đồn thôi, em là học sinh ngoan mà.”

“Chuyện một mình đánh ba tên du côn nhập viện cũng là lời đồn à?”

“Là vì tụi nó định giở trò với em trước.”

“Ồ, ra vậy.”

Anh bật cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tim tôi khẽ loạn nhịp, nghĩ bụng chắc tiêu rồi.

Không ngờ anh lại đáp lại một câu thế này:

“Vậy thì hẹn hò đi.”

“Anh nghiêm túc chứ?”