Tôi xác nhận đi xác nhận lại:
“Thật sự có thể hẹn hò với em à? Không hối hận chứ?”
Anh ngậm điếu thuốc nơi môi, rút điện thoại ra hỏi:
“Cho anh số liên lạc của em đi?”
Tôi đọc số của mình.
Anh gọi sang một cuộc.
“Lưu lại nhé, tiện liên lạc.”
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt ẩn sau làn khói thuốc mờ, nhìn không rõ cảm xúc.
Tôi mím môi, không nhịn được liền hỏi:
“Tại sao vậy?”
“Sao cái gì?”
“Tại sao anh đồng ý?”
“Còn sao nữa?”
Dụ An Lễ gảy gảy tàn thuốc, cười nhẹ:
“Sợ em méc thầy cô chứ sao.”
Tôi và Dụ An Lễ đều là lần đầu yêu đương, nhưng anh lại khiến tôi có cảm giác anh trưởng thành hơn nhiều.
Ví dụ như... lúc không có ai, anh sẽ chủ động nắm tay tôi.
Thỉnh thoảng lén bỏ vào túi áo đồng phục của tôi mấy món snack con gái hay thích.
Anh còn nhớ ngày đèn đỏ của tôi, mua chè đường đỏ cho tôi ở cổng trường.
Tôi nhớ rõ buổi trưa hôm ấy, nắng đẹp lạ thường, anh dắt tôi trốn vào kho dụng cụ trong nhà thi đấu cầu lông.
Ban đầu chỉ là một cái ôm vụng về, nhưng rồi ánh mắt anh trở nên sâu thẩm hơn, pha chút mơ hồ mập mờ.
Anh giữ lấy sau gáy tôi, càng lúc càng tiến gần hơn.
Đầu tiên là chóp mũi chạm nhau, rồi môi anh phủ lên môi tôi.
Khi ấy chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò chưa lâu, tôi hoàn toàn bất ngờ về hành động đó.
Mặt đỏ bừng, nghẹn thở đến mức choáng váng.
Anh thấy tôi lúng túng, chỉ cười bất lực rồi buông ra.
Ngón tay cái ấm nóng khẽ lau môi tôi:
“Em ngốc thật đấy, không biết thở bằng mũi à?”
Tôi không chịu thua, túm cổ áo anh, kiễng chân lên chủ động hôn tiếp.
Nhiệt từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp đồng phục in sâu lên trên eo tôi.
Tim tôi đập thình thịch, cả người như tan chảy trong vòng tay anh.
…
“Dụ An Lễ, tại sao anh quen em?”
“Sợ em méc thầy cô.”
“Anh không thể nói mấy lời dễ nghe hơn sao?”
“Dễ nghe gì cơ?”
“Ví dụ như… do em xinh chẳng hạn.”
“Được rồi, em xinh.”
Tôi giả vờ giận, đánh nhẹ lên người anh. Anh tiện tay nắm lấy tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay, giọng bình thản:
“Hẹn hò cũng hẹn rồi, lý do còn quan trọng sao?”
Quan trọng không?
Thật ra… cũng không quan trọng.
Ban đầu chỉ là một cú tình yêu sét đánh một cách mù quáng.
Được ở bên nhau như này, tôi lẽ ra nên thấy hài lòng rồi.
Nhưng... tôi vẫn muốn nghe một câu khác.
“Dụ An Lễ, chắc anh cũng có thích em một chút đúng không?”
Tôi dùng ngón tay đo khoảng cách: “Cỡ nhiêu đây không vậy?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười:
“Chắc cũng tầm đó.”
…
Mấy hôm liền phải tăng ca.
Cuối cùng tôi cũng lê lết đến được cuối tuần.
Tôi đang ngủ mơ màng thì điện thoại lại réo inh ỏi.
“Ninh Ninh! Anh nghe nói cái tên khốn Dụ An Lễ về nước rồi đấy!”
Tiếng gào của Trần Phóng như muốn chọc thủng màng nhĩ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi ngái ngủ, lẩm bẩm:
“Ừ, em gặp anh ta rồi.”
“Gặp khi nào?”
“Hồi tết, lúc về quê ngay ngày họp lớp.”
“Khoan... chẳng lẽ em không đi họp lớp là vì gặp hắn?!”
Tôi lúng túng:
“Không có gì đâu, cúp máy nha, em ngủ tiếp đây.”
“Ngủ cái đầu em ấy! Anh gần tới nhà em rồi, chuẩn bị xuống mau!”
“Anh điên à? Khó lắm em mới được ngủ nướng.”
“Em quên hôm nay phải đi thử váy cưới giùm Khương Thiến rồi à?”
“…”
Tháng sau Khương Thiến đám cưới, váy cưới đã được chỉnh theo số đo.
Nhưng công ty cô ấy đột xuất bắt đi công tác, tôi với cô ấy lại cùng vóc dáng, đành thay cô đi thử.
Hai tiếng sau, Trần Phóng lái chiếc xe thể thao chói lóa đến đón tôi tới tiệm váy cưới.
Nhân viên giúp tôi mặc váy, tôi xoay vài vòng trước gương, như một con bướm trắng.
“Đẹp thật đấy, không hổ là váy cưới mười hai vạn.”
Tôi cảm thán:
“Chồng của Khương Thiến đúng là đại gia.”
Trần Phóng vừa chụp hình vừa nói:
“Anh cũng mua nổi. Em lấy anh đi anh tặng em một cái hai mươi vạn.”
Tôi trợn mắt, rút điện thoại gọi video cho Khương Thiến, cho cô ấy xem kết quả.
Khi rời tiệm váy cưới, đã gần 12 giờ trưa.
Trần Phóng chở tôi về đến dưới nhà.
Tôi vội vàng chạy lên lầu để ngủ bù.
Không ngờ, vừa đến trước cửa, liền thấy một người không hẹn mà gặp.
“Ân Ninh.”
Dụ An Lễ đứng đó, sắc mặt u ám, giọng khàn khàn:
“Em định cưới cậu ta sao?”
Khương Thiến đăng một bài ảnh lên vòng bạn bè, là loạt ảnh tôi thử váy cưới.
Còn chú thích thì... cực kỳ gây hiểu lầm:
【Cô dâu xinh đẹp nhất.】
Tôi vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, Khương Thiến sắp cưới, em chỉ thử váy giúp cô ấy thôi.”
Dụ An Lễ hơi sững người, nét mặt cũng giãn ra phần nào:
“Vậy à… xin lỗi, anh hiểu lầm rồi.”
“Không cần xin lỗi, ai mà chẳng hiểu lầm được chuyện này.”
Tôi mím môi, lấy chìa khóa ra:
“Ờm... em phải vào nhà đây.”
Ý là... anh nên đi rồi.
Không ngờ anh lại khẽ ho hai tiếng, trông mệt mỏi:
“Anh vừa đáp chuyến bay sáng nay, cả buổi chưa kịp ăn gì... chắc bị hạ đường huyết.”
“Hả?”
Tôi cau mày: “Gầy như vậy rồi mà còn không chịu ăn uống đàng hoàng, sao chịu nổi?”
Anh gãi mũi:
“Nhà em có gì ăn không? Đơn giản thôi cũng được.”
Tôi mềm lòng, đành dắt anh vào nhà.
Căn hộ tôi thuê là dạng hai phòng ngủ một phòng khách, không lớn nhưng gọn gàng, sạch sẽ.
Tôi để anh ngồi nghỉ trên sofa rồi xoay người vào bếp nấu cơm.
Hai mươi phút sau, tôi bưng một bát hoành thánh nóng hổi ra khỏi bếp.
Người lúc nãy còn ngồi ngay ngắn trên sofa, giờ đã nằm nghiêng, ngủ thiếp đi.
“Dụ An Lễ?”
Không có phản ứng.
Chắc là ngủ say rồi.
Tôi rón rén bước lại thì thấy điện thoại anh đặt trên bàn bỗng sáng màn hình.
Tin nhắn vừa hiện ra là:
【Mẹ: A Lễ, tuần sau mẹ với chú Lê về nước một chuyến, đã hẹn bữa cơm với trưởng bối nhà họ Tống rồi. Tiểu thư Tống vẫn rất có cảm tình với con. Con biết phải làm gì rồi đó, đừng để mẹ thất vọng.】