Tình Đầu Vị Chanh

Chương 8



Có người bảo anh vì tiền đồ, chọn đứng về phía người cha dượng giàu có.

Nhưng tôi không tin anh là người như vậy.

Anh luôn kiêu ngạo, cũng luôn chân thành.

“Dụ An Lễ, nói đi.”

Tôi yếu đuối rơi nước mắt:

“Anh rốt cuộc đã đi vì lý do gì?”

Anh cụp mắt xuống, lông mi dài che lấp ánh nhìn.

“Thật ra… là để cứu em trai anh.”

“Em trai anh sao?”

“Nó mắc bệnh suy tủy. Anh phải ghép tủy cho nó.”

Tôi theo bản năng lo cho sức khỏe anh, nhưng rồi lập tức nhận ra.

Ghép tủy chỉ cần khoảng một, hai tuần để hồi phục.

Hoàn toàn không cần phải ra nước ngoài, cũng chẳng ảnh hưởng tới kỳ thi.

“Chỉ có lý do đó thôi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm anh:

“Còn điều gì khác không?”

Anh định nói gì đó… rồi lại lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Tôi cầm túi đứng lên:

“Không còn gì để nói nữa.”

Cuối tháng Sáu, hạ chí lại đến.

Tôi xin nghỉ phép năm, hẹn với Khương Thiến đi du lịch biển.

Nhưng tối trước ngày xuất phát, bụng tôi đau dữ dội.

Tôi hoảng loạn bấm bừa một số, rồi ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh là Dụ An Lễ đang ngồi trông chừng.

“Viêm ruột thừa cấp, phải phẫu thuật.”

Anh cúi xuống, giọng nhẹ nhàng:

“Đừng sợ, anh đã sắp xếp xong hết rồi.”

Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc, khàn giọng nói:

“Em muốn uống nước…”

“Sắp mổ rồi, không được uống.”

“Ồ...”

“Ngoan nào, phẫu thuật xong là ổn thôi.”

Anh lấy tăm bông đã thấm nước, cẩn thận lau môi cho tôi, động tác dịu dàng đến lạ.

Mũi tôi cay xè, khẽ nhắm mắt lại để ngăn nước mắt chảy xuống.

Tại sao… mỗi lần tôi quyết tâm buông bỏ, anh đều xuất hiện?

Chỉ cần một chút dịu dàng, là lại khiến tôi mềm lòng.

Dụ An Lễ tưởng tôi sợ, dịu giọng an ủi:

“Chỉ là tiểu phẫu thôi, sẽ không sao đâu.”

Tôi hít mũi một cái:

“Dụ An Lễ.”

“Hửm?”

“Tại sao… anh lại quay về?”

Tay anh khựng lại, giọng nhàn nhạt:

“Em không muốn anh quay lại sao?”

Tôi muốn mạnh miệng nói “không muốn”, nhưng lời nghẹn ngay cổ, không sao nói ra được.

Sao có thể không muốn?

Thậm chí trong mơ, tôi còn mong anh trở về sớm hơn.

Nhưng nếu dễ dàng tha thứ như vậy, thì bảy năm chờ đợi của tôi… là gì?

“Anh đã nói rồi, anh quay về là để bắt đầu lại với em.”

Anh cầm tay tôi, nhẹ nhàng áp lên má mình:

“Thằng ngốc Trần Phóng không đấu lại được anh đâu. Em nhất định sẽ trở lại bên anh, vì em là của anh. Không ai cướp được cả.”

Tôi không thể kết nối được người đàn ông trước mắt với cậu thiếu niên năm xưa.

Nhưng tôi hiểu rõ anh chưa từng thay đổi.

Vẻ ngoài tưởng chừng thờ ơ, nhưng trong xương tủy lại cực đoan, cố chấp, đầy bóng tối.

Nếu có gì thay đổi… thì có lẽ là anh bây giờ không còn giấu giếm khao khát của mình nữa.

Tôi nằm viện ba ngày, cuối cùng bác sĩ cũng cho xuất viện.

Lúc Dụ An Lễ xuống lầu làm thủ tục, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy bật ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Phóng mặt mày hằm hằm xông vào:

“Khốn thật, hắn dám giấu em ở đây!”

Tôi ngẩn người:

“Giấu? Là sao?”

“Dụ An Lễ! Đồ tiểu nhân bỉ ổi!”

“Hả?”

“Hắn dùng điện thoại của em, chặn hết liên lạc của anh!”

Tôi mở điện thoại kiểm tra…

Quả thật Trần Phóng đã bị đưa vào danh sách đen.

Không chỉ số điện thoại và WeChat, ngay cả Weibo và tài khoản Xiaohongshu cũng bị chặn.

Ngoài Dụ An Lễ ra, chẳng còn ai có cơ hội và động cơ làm chuyện này.

“Lúc đó anh còn ở nước ngoài, không liên lạc được với em, lo đến phát điên đi được. Cố hết sức về nước, lại phải nhờ người tra nửa ngày mới biết em đang ở bệnh viện tư nhà hắn!”

Trần Phóng tức giận xắn tay áo:

“Tên khốn đó đâu? Để xem anh dạy hắn một bài học!”

Vừa dứt lời, một chân thon dài đã bước vào phòng.

“Gọi tôi à?”

Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh nhạt và chán ngán:

“Muốn xử lý tôi kiểu gì, nói nghe xem?”

Vừa thấy Dụ An Lễ, Trần Phóng càng điên tiết, chỉ vào mặt anh mắng:

“Đồ khốn kiếp!”

“Muốn đánh tôi giải tỏa à?”

“Anh nghĩ tôi không dám chắc?!”

“Thế thì ra tay đi.”

“Đừng hòng tôi mắc bẫy của anh!”

Trần Phóng nghiến răng:

“Anh muốn giả vờ bị đánh để Ninh Ninh xót anh đúng không? Đừng hòng!”

“Xem ra tổng giám đốc Trần cũng thông minh hơn rồi đấy.”

Dụ An Lễ khẽ cười, giọng nhẹ hẫng:

“Vậy thì ráng nhịn đi. Đừng để sau này hối hận.”

Không khí giữa hai người căng như dây đàn, cả phòng như sắp bốc cháy.

Tôi lạnh nhạt ném điện thoại xuống giường:

“Dụ An Lễ, lần này anh thật sự quá đáng rồi đấy.”

Ánh mắt Dụ An Lễ dịu đi vài phần, chậm rãi bước tới trước mặt tôi:

“Anh chỉ không muốn để cậu ta làm phiền em.”

“Trần Phóng là bạn tôi. Cậu ấy có quyền quan tâm em đó không gọi là làm phiền.”

“Cậu ta đâu có ý làm bạn với em.”

“Thì sao chứ!”

Tôi hít sâu một hơi:

“Dụ An Lễ, chúng ta đã chia tay rồi. Bảy năm trôi qua có thể thay đổi được biết bao nhiêu điều.”

“Anh nghĩ em vẫn là cô gái từng yêu anh không có lòng tự trọng ngày xưa à? Anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của em?”

Tôi đã mềm lòng…

Nhưng anh luôn làm những việc khiến tôi không thể tha thứ.

Ánh mắt anh chùng xuống, sắc mặt cũng nhợt đi:

“Em… không thích anh nữa thật sao?”

Tôi siết chặt ga giường, lặng lẽ:

“Không thích nữa.”

“Thế sao mật khẩu điện thoại của em vẫn là ngày sinh của anh? Sao lúc đau bệnh, người đầu tiên em gọi lại là anh?”

Anh nhìn thẳng vào tôi, không chớp mắt:

“Ân Ninh, đừng tự lừa mình nữa. Em vẫn thích anh. Em không quên được anh.”

Trong khoảnh khắc đó… tôi như bị vạch trần hoàn toàn.

Không còn chỗ trốn.

“Đủ rồi! Tôi không thích anh nữa được chưa!”

“Đừng như vậy…”

Dụ An Lễ định ôm tôi thì bị Trần Phóng thô lỗ đẩy ra.

“Biến đi! Không nghe thấy em ấy nói gì à?”

Trần Phóng vòng tay ôm tôi, lạnh lùng nhìn anh:

“Anh muốn đi là đi, muốn quay lại là quay đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Ninh Ninh chưa?”

“Ngày xưa anh làm cô ấy tổn thương đến mức nào, giờ lấy gì ra yêu cầu cô ấy tha thứ?”