Tình Đầu Vị Chanh

Chương 9



Căn phòng như đông cứng lại.

Giọng Dụ An Lễ khàn đặc:

“Ân Ninh, em thật sự… không thể tha thứ cho anh sao?”

Tôi cay sống mũi, cố gắng nhắm chặt mắt lại:

“Em từng cho anh cơ hội nhưng anh lại tiếp tục lừa dối em.”

“Anh không..”

“Nếu ngày đó anh nói anh không còn thích em nữa, muốn từ bỏ lời hứa giữa chúng ta em cũng sẽ chấp nhận.”

“Nếu anh bảo vì có nỗi khổ trong lòng, không thể không rời xa em nhất định sẽ chờ.”

“Nhưng anh chẳng nói một lời, không để lại bất kỳ lời giải thích nào, cứ thế bỏ đi, để em như một con ngốc đau khổ vì anh.”

“Dụ An Lễ, anh bảo em phải tha thứ anh như thế nào đây?”



Sau khi Dụ An Lễ rời đi, tôi gục đầu xuống giường, òa khóc nức nở.

Trần Phóng không nói gì, ngồi lặng lẽ bên cạnh tôi.

Đợi đến khi tôi khóc chán, cậu ấy mới cười khổ, đưa tôi một tờ khăn giấy.

“Ninh Ninh… Bảy năm qua, em từng trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn, chịu bao nhiêu uất ức, nhưng chưa từng thấy em rơi nước mắt.”

“Vậy mà vì cậu ta… em lại khóc đến như thế.”

Cậu ấy nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhẹ bẫng:

“Cậu ta nói đúng… Dù anh có làm gì cũng không thể thay thế vị trí của cậu ta trong lòng em.”

Tôi siết tờ khăn giấy, cười khổ:

“Anh có thấy em ngốc không?”

“Ừ, ngốc thật.”

“…”

Dụ An Lễ lại biến mất.

Suốt một tháng trời, không có lấy một tin tức.

Tôi dốc toàn bộ tinh thần vào công việc, ép bản thân không được nghĩ đến anh.

Tưởng rằng cuộc sống sẽ dần trở lại quỹ đạo cũ, cho đến khi có một vị khách không mời tìm đến cửa.

“Chị ơi, em gặp chị rồi. Trong điện thoại anh em toàn là ảnh của chị. Anh bảo chị là bạn gái anh.”

Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi đứng trước cửa nhà tôi, đôi mắt to tròn chớp chớp:

“Bây giờ anh ấy rất buồn… Chị có thể đừng giận anh ấy nữa được không?”

Tôi ngẩn ra:

“Anh em là ai?”



Thằng bé tên là Lê Thước.

Rất dễ thương, cũng không hề nhút nhát.

Vừa được tôi mời vào nhà đã ngoan ngoãn ngồi lên sofa, mắt láo liên ngó nghiêng, tay thì cầm hộp sữa socola tôi đưa.

Tôi không nhịn được quan sát nó kỹ hơn.

Cái sống mũi thẳng, đường nét gương mặt… có vài phần giống Dụ An Lễ.

Chỉ là tóc và mắt nhạt màu hơn, khiến tổng thể trông mềm mại và dễ gần hơn nhiều không giống cái kiểu khiến người ta không đoán nổi suy nghĩ như ai kia.

Nhớ lại lời thằng bé nói lúc vừa vào cửa, trong lòng tôi bỗng chột dạ, không kìm được hỏi:

“Nhóc con, vừa nãy em nói ‘anh em không ổn’ là sao?”

Lê Thước hít một hơi, cái miệng nhỏ mím lại, rồi đột nhiên òa lên khóc:

“Chị ơi, chị tha thứ cho anh ấy đi…ư Anh ấy sắp c.h.ế.t rồi hu hu hu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi sửng sốt nhìn thằng bé, cảm giác như tim ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Bảy năm trước, ba của Dụ An Lễ bị chẩn đoán ung thư gan.

Chi phí điều trị quá lớn, gần như đè bẹp cả gia đình họ.

Đúng lúc đó, Lê Thước em trai cùng mẹ khác cha của anh bị phát hiện mắc chứng thiếu m.á.u bất sản, cần được ghép tủy.

Mẹ anh tìm đến anh, nói sẽ lo toàn bộ viện phí cho ba anh, với điều kiện anh phải đi kiểm tra tủy.

Kết quả cho thấy hai anh em có độ tương thích rất cao.

Dụ An Lễ đồng ý hiến tủy.

Nhưng sau khi phẫu thuật, anh không nhận được khoản “thù lao” như đã hứa, mà còn bị ép đi làm xét nghiệm tiếp.

Lý do là vì người cha dượng kia… còn có một đứa con riêng ở nước ngoài.

Cậu con trai đó bị bệnh thận nghiêm trọng.

Cách chữa duy nhất ghép thận.

Kỳ lạ là… Dụ An Lễ lại trùng khớp.

...

“Sau khi sang nước ngoài, anh ấy hiến tủy cho em. Đến năm sau lại cắt một quả thận để cứu đại ca. Từ đó sức khỏe anh ấy kém hẳn, lên đại học rồi thường xuyên bị bệnh. Mẹ cho anh ấy rất nhiều tiền… nhưng anh chưa bao giờ thấy vui cả.”

Lê Thước nước mắt nước mũi đầy mặt, nức nở:

“Chị ơi, anh ấy khổ lắm… Chị đừng bỏ anh ấy nữa, em xin chị mà…”

Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã vật xuống ghế.

Tim như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, cơn đau và cảm giác nghẹt thở cuộn trào, gặm nhấm từng dây thần kinh.

Hiến tủy tuy vất vả nhưng thường không để lại hậu quả lâu dài.

Nhưng thận thì khác.

Phẫu thuật có rủi ro, hậu phẫu dễ suy giảm chức năng thận, miễn dịch yếu đi.

Càng lớn tuổi càng dễ mắc bệnh mãn tính.

Con người sống bằng một quả thận cũng được, nhưng sao có thể khỏe mạnh như bình thường?

Khi ấy anh mới mười chín tuổi đáng ra sắp thi vào trường đại học tốt nhất.

Vậy mà phải từ bỏ tất cả, một mình nằm trên bàn mổ nơi xứ người.

“Tại sao mẹ anh… lại có thể làm vậy…”

Tôi ôm ngực, nước mắt tuôn ra không ngừng, nghẹn đến mức không nói thành lời.

Làm gì có người mẹ nào vì con trai riêng của chồng mà bắt con mình hiến thận?

Nhưng rồi tôi lại nhớ đến dáng vẻ bà ta ném thẻ ngân hàng cho tôi…

Thì ra… bà ta chuyện gì cũng làm được.

“Thật ra anh ấy đã muốn quay về từ lâu, nhưng mẹ không cho.”

“Tại sao?”

Lê Thước gãi đầu, cố gắng giải thích:

“Vì anh rất thông minh, học gì cũng giỏi hơn đại ca em nhiều. Mẹ muốn giữ anh lại ở tổng bộ bên đó, bảo anh cố gắng lấy lòng ba, để sau này được chia cổ phần tập đoàn. Lần này anh ấy về nước, là sau khi cãi nhau to với mẹ…”

Tôi nghe không nổi nữa, kéo cậu bé đứng dậy:

“Dẫn chị đến chỗ anh em.”

Lê Thước đưa tôi tới căn hộ của Dụ An Lễ.

Căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, nghe nói là do anh tự chọn sau khi về nước.

“Anh em tuy còn trẻ nhưng giỏi kiếm tiền lắm.”

Lê Thước rất tự hào: “Anh nói là… mua nhà để cưới vợ đó!”

Tôi mím môi, thay dép, nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ.

Vừa đến cửa, đã nghe bên trong vang lên giọng khàn khàn của đàn ông:

“Tiểu Thước, lại trốn học à?”