Bọn họ có cảm giác vừa rồi rõ ràng không có vật gì trên đường cả, tại sao hai cô gái này lại tự nhiên ngã lăn ra như vậy?
Oanh Oanh cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân.
Cô khẽ liếc nhìn Thẩm Dư Huề, trong lòng thầm than— tốc độ tu luyện của Thẩm sư huynh đúng là biến thái.
Có thể lặng lẽ dùng âm sát chi khí khống chế người khác thế này, quả thực không đơn giản.
Cô khẽ cười, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn."
Thẩm Dư Huề vẫn ngồi yên tại chỗ, không nói gì, chỉ yên lặng tiếp tục ăn cơm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Oanh Oanh không để ý đến hai cô gái kia nữa, cúi mắt tiếp tục đọc nội dung trong bài đăng.
Trên đó là những lời xuyên tạc trắng trợn, vu cáo rằng mẹ cô là tiểu tam, năm đó dụ dỗ Trần Nghĩa Xương, sinh ra cô nhưng vì cô là đứa ngốc nên đã bỏ rơi cô lại cho nhà họ Trần, hoàn toàn không cần cô nữa.
Bài đăng còn mô tả cô như một kẻ vô ơn, được nhà họ Trần nuôi dưỡng suốt mười sáu năm, vậy mà lại không chịu hiến thận cứu người chị đã luôn đối tốt với mình, cuối cùng còn bỏ nhà ra đi, chẳng thèm quan tâm đến nỗi đau của mẹ nuôi.
Thậm chí, bài viết còn tiết lộ chuyện cô từng bị bọn buôn người bắt cóc đến thôn Thạch Đầu.
Oanh Oanh nhướng mày, không khỏi bật cười.
Chuyện này, ngoài Trần Linh Bảo ra thì còn ai có thể làm?
Rất tốt.
Xem ra Trần Linh Bảo thực sự muốn c.h.ế.t rồi.
Dám bịa đặt trắng trợn thế này, có lẽ là cảm thấy dạo này Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân vẫn còn quá yên ổn, chưa gặp đủ rắc rối đây mà.
"Cần tôi giúp gì không?" Thẩm Dư Huề lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Oanh Oanh.
Oanh Oanh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo mang theo nét cười nhàn nhạt:
"Sư huynh, không cần đâu, em tự giải quyết được."
Chỉ là một con sâu nhỏ bé, muốn xử lý Trần Linh Bảo thực sự quá dễ dàng.
Cô ta đang tận hưởng cảm giác được tung hô, vậy thì cô cũng sẽ để cô ta nếm trải mùi vị bị cả thế giới quay lưng.
Oanh Oanh ung dung dùng bữa trưa với Thẩm Dư Huề, đến khi ăn xong cô mới trở về lớp học.
Còn Thẩm Dư Huề thì rời thẳng về chỗ ở của mình.
Anh lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy:
"Cậu hai, có chuyện gì cần phân phó?"
Thẩm Dư Huề giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc:
"Giúp tôi điều tra một số chuyện, tôi sẽ gửi thông tin vào điện thoại của anh."
"Được."
Dứt lời, anh cúp máy, gửi tin nhắn, ra lệnh cho người của mình điều tra chuyện nhà Oanh Oanh, thu thập bằng chứng.