Nói tới đây, Lập Thiên ngồi thụp xuống đất, dự định tìm hiểu án thạch bàn bằng đá trước mặt, xem xem bên trong liệu có ẩn chứa loại cơ quan nào đó có thể dỡ bỏ tầng phong ấn phía trên hay không. Dù sao xung quanh bông hoa quỷ dị kia còn có một tầng cấm chế trong suốt như gương, chỉ cần cảm nhận khí tức tỏa ra cũng biết đó là loại cấm chế không tầm thường, bằng thực lực của hai người thì ngay đến chạm vào cũng không dám chứ đừng nói đánh phá nó để cướp đi bảo vật bên trong, thế cho nên bỏ công nghiên cứu trận pháp bên dưới có vẻ như là cách làm dễ dàng nhất rồi.
Cẩn thận nhìn vào thạch đài, Lập Thiên quả nhiên phát hiện ra thành vách của thạch đài vậy mà không hề trơn bóng nhẵn nhụi như bao án thạch đài khác. Sáu mặt của thạch đài ngoại trừ mặt áp xuống đất là không thể nhìn thấy gì ra thì năm mặt khác đều có chạm trổ năm bức họa đồ riêng biệt. Mặt phía trên trước đó hắn đã suy đoán qua, xác định đó chính là một trận đồ tụ linh cao cấp, tuy nhiên bốn mặt xung quanh thì không phải trận pháp ghê gớm gì mà chạm khắc bốn hình vẽ phong cảnh hết sức bình thường, thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt so với tranh vẽ của các họa sư nơi thế tục.
- Tranh vẽ ư? Thế nào thạch đài nơi Huyền Âm Thần Nữ bỏ mình lại vẽ tranh phong cảnh trữ tình cho được? Vô lý, không khỏi quá là vô lý đi! Chẳng nhẽ những bức họa đồ này đều có liên quan đến Huyền Âm Thần Nữ hay sao? Bằng không thì ai lại ăn no rảnh mỡ đến nỗi đi khắc họa nó ở đây, không những chẳng có tác dụng gì mà còn làm mất đi vẻ tôn nghiêm của một vị nữ thần nên có.
Lập Thiên nghĩ thầm trong bụng, ánh mắt thì không rời khỏi bức họa đồ đầu tiên nhìn thấy, thử mường tượng nữ nhân được khắc họa trong tranh chính là Huyền Âm Thần Nữ để quan tưởng xem bản thân có giác ngộ được gì hay không. Bức họa đồ thứ nhất vẽ một nữ tử tay cầm pháp cung đang nhắm bắn vào một đám quỷ binh đầu trâu mặt ngựa vô cùng hung tợn. Nữ tử dương cung, một tiễn phá không, giữa trời tạo thành đạo đạo lưu quang tung hoành ngang dọc, một kích diệt gọn kẻ thù, nửa hạt bụi dưới chân đều không động. Ý tứ chủ đạo của bức tranh chỉ đơn giản như vậy, mà góc trái phía trên cũng có đề một bài thơ, chắc là để ghi chú cho người xem hiểu hơn về ngụ ý của bức họa, đoạn viết:
"- Khinh khinh đạp tuyết, tuyết vô ngân.
- Thủ nã huyền cung, tứ phương hành.
- Trừ gian diệt ác, bài ma đạo.
- Sĩ đầu bất điễn, đối thiên thanh."
Đọc xong bài thơ, Lập Thiên kinh ngạc ồ lên:
- Ha, lại có cả thơ nữa, đúng là kỳ quái nha. Không biết là vị cao nhân nào đã chế tạo ra cỗ thạch án này, không khỏi quá biết cách khiến người ta tức chết rồi đi. Thế nào đã có tay nghề hội họa cao siêu còn biết cả phú thơ chơi chữ, có cho người ta con đường sống hay không chứ?!
Lập Thiên vừa đọc thơ vừa xem tranh, quả nhiên cả hai ý vị hài hòa, không cần động não cũng hiểu ra ngay. Đến đây, Lập Thiên không khỏi bị làm cho kích động lên, cánh tay khẽ chạm vào hình vẽ trước mặt. Theo hắn nghĩ thì mấy cái bức tranh kiểu này thường rất dễ bố trí cơ quan ngầm ở trên đó, ví như một nút ấn để kích hoạt cơ quan ẩn bên trong thạch đài chẳng hạn, chỉ cần nhấn vào một cái, đảm bảo phong ấn sẽ mở ra ngay, mà chính mình cũng thuận lợi lấy đi đồ vật bên trong. Ý đồ thì là như thế, chỉ là cánh tay của Lập Thiên mới chạm tới bức họa thì đã đột ngột thu về, sắc mặt bỗng dưng kịch biến. Trong khoảnh khắc chóng vánh ấy, trong đầu Lập Thiên bất chợt hiện lên một đoạn ký ức xa xưa khiến hắn giật mình hoảng hốt.
- Hả? Chuyện gì vừa xảy ra thế này?! Đừng có nói là trên bức họa đồ này còn ẩn chứa một đoạn linh thức cổ xưa bị phong ấn đấy nhé? Làm sao có thể chứ?
Trước sự tình không rõ nguyên nhân phát sinh, Lập Thiên cố dùng toàn lực để suy xét vấn đề. Hắn cẩn thận quan sát bức họa thêm vài lần cho kỹ càng, bất quá vẫn không nhìn ra bức hoạ trước mặt có chỗ nào khác thường. Sau một hồi băn khoăn lưỡng lự, cuối cùng bởi vì không kiềm chế được tính tò mò mà Lập Thiên lại đưa tay chạm vào bức họa lần nữa. Cứ thế, đoạn linh thức ẩn giấu trong bức họa tiềm nhập thức hải của hắn, vẽ lên trong đầu hắn một đoạn phim ngắn không biết đã xảy ra bao nhiêu lâu về trước. Lần này, khung cảnh vẫn y hệt như cũ, chỉ có điều Lập Thiên đã nhìn thấy rõ ràng thứ cần nhìn.
Lúc này, trên một vùng cao nguyên tuyết phủ trắng xóa dài khuất tầm mắt có một bầy ác quỷ đang cư ngụ. Bất chợt từ trên trời cao, một nữ thần chỉ lăng không đáp xuống, thân ảnh phiêu miễu giữa trời, ngoại bào tung bay trong gió, sát khí lạnh lẽo bao phủ không gian. Nữ tử mặc áo bào đỏ, tay cầm một kiện thần cung không ngừng tỏa ra quang hoa lấp lánh, bước chân nhẹ nhàng dẫm lên mặt tuyết phóng tới, quả nhiên không khiến cho mặt tuyết lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Sau đó, nữ tu sĩ dương cung, vậy mà chỉ cần một tiễn đã tiêu diệt sạch sẽ cả bầy ác quỷ, cuối cùng phi thân đứng trên đỉnh của một ngọn núi cao vút, mắt nhìn thiên thanh, khí khái hiên ngang, chính khí bừng bừng, cuối cùng là biến mất vào bầu không gian tĩnh mịch.
- Con mẹ nó, đạp tuyết vô ngân, quả nhiên là đạp tuyết vô ngân, lời thơ mô tả không sai chút nào mà. Bất quá chút kỹ năng đó nói khó thì có khó nhưng không phải không thể học được nha. Tương lai tiểu gia cũng làm được, chắc chắn không thua ngươi rồi.
Lập Thiên cảm khái một câu, sau đó thử đem so sánh nội dung của đoạn ký ức được ghi lại nơi thạch đài cùng bài thơ ghi chép trên góc trái, cảm thấy chính mình đã hiểu rõ nội dung của bức họa đồ không sai biệt lắm. Chỉ đáng tiếc, nội dung mà bức thạch đồ lưu lại dường như chẳng liên quan gì đến việc khai mở phong ấn của pháp trận bên trên cả, điều này khiến hắn hết sức không vui.
Dù vậy, đoạn ký ức kỳ lạ đó không phải là không để lại cho Lập Thiên bất kỳ ấn tượng gì. Hắn không khó nhìn ra vị thần nữ kia thực lực phi thường mạnh mẽ, không chỉ sở hữu một kiện pháp cung uy lực thông thiên khiến người ta thèm khát ngưỡng mộ mà bản thân dung mạo cũng khuynh quốc khuynh thành, chính là tuyệt sắc giai nhân thiên hạ có một không hai.
Mặc dù loại Đằng Phong Thuật nàng dùng để đạp tuyết vô ngân không phải là loại pháp môn quá cao siêu nhưng cách mà nàng thể hiện ra thì quá xuất sắc, xuất sắc đến mức chỉ cần ai nhìn thấy đều sẽ bị mê muội bởi dáng vẻ kiêu sa lộng lẫy ấy. Tất nhiên vẻ đẹp không chỉ đến từ cách thi triển thuật pháp mà còn bao gồm cả tấm y phục đang mặc trên người kết hợp với hoàn cảnh xung quanh nữa. Tất cả những thứ này tổ hợp lại mới khiến cho màn cảnh ấy trở nên hoàn mỹ một cách lạ thường.
- Haiz, không biết bên trong Thần Tuyết Sơn còn giấu diếm bao nhiêu bí mật nữa đây. Có khi nào án thạch đài này là mấu chốt để tìm hiểu huyền cơ bên trong Thần Tuyết Sơn hay không nhỉ? Nếu đúng là như vậy thật thì chỉ cần ta tìm hiểu hết cỗ thạch đài này không khéo lại tìm ra biện pháp gỡ bỏ phong ấn phía trên cũng chưa biết chừng.
Lập Thiên là đang nghĩ, nếu bên trong đây có lưu lại ý niệm cổ xưa, nhiều khả năng sẽ có lưu lại biện pháp hóa giải cỗ phong ấn ở phía trên. Ở bức họa đồ đầu tiên không có không đồng nghĩa với những bức sau cũng không có. Nếu chẳng may trong bốn bức có một bức lưu lại cách hoá giải phong cấm thì không uổng công hắn tìm tòi rồi.
Không nghĩ ngợi lâu, Lập Thiên lập tức di chuyển sang bức họa đồ thứ hai. Nội dung miêu tả của bức họa đồ thứ hai tương đối khác với bức thứ nhất, bởi vì hình vẽ lúc này đã xuất hiện hai người, một nam một nữ. Chỉ cần nhìn qua dáng vẻ thân mật của cả hai thì biết bọn họ là một cặp đạo lữ, cả hai cùng ngồi trên vách đá ngắm nhìn cỏ cây sông núi, tình chàng ý thiếp vô cùng nồng đậm. Theo quán tính, Lập Thiên đảo mắt nhìn về góc trái phía trên, mà hiển nhiên, bên đấy lại xuất hiện một bài thơ khác, đoạn thơ trước viết:
"- Hoàng hôn nùng vụ yểm sơn lâm.
- Khê ngạn thụ hạ bối quải cầm.
- Hồng nhan chính tại thân cô ảnh.
- Tâm trung hoài niệm đoạn tình thâm."
Đoạn thơ sau lại viết:
- Viễn xứ tương tư nhân dục lai.
- Tử yên phiêu miễu tựa vân thải.
- Bút mặc chỉ nghiên nan tả tận.
- Hồ điệp song phi đáo thiên thai."
Như thường lệ, sau khi xem tranh đọc thơ, xác định mang máng nội dung mà nó muốn diễn đạt, Lập Thiên lại chạm tay vào bức tranh để quan sát tình huống bên trong. Quả nhiên sau khi đi vào khung cảnh ấy, Lập Thiên mới hiểu hết được cái vẻ đẹp thơ mộng của đất trời khi hai người đang say sưa trong cảnh tình ái.
Hoàng hôn đổ bóng, sương mù che khuất núi đồi, nữ tử một thân một mình quanh co trên sơn đạo, trong lòng nhung nhớ đến người mình yêu đang ở phương xa. Có vẻ như là thần giao cách cảm, thôi thúc nam nhân từ nơi xa tìm đến nơi này, áo tím mang theo hương thơm hoa cỏ ngào ngạt tung bay, tràn ngập núi rừng. Nữ tử nghe thấy mùi hương quen thuộc thì gương mặt đang buồn bã bỗng nhiên vui mừng như trẩy hội, khí sắc rạng ngời, hương xuân phơi phới.
Nam tử tặng cho nữ tử một bó hoa tím tượng trưng cho lòng thủy chung bất diệt, sau đó hai người sóng bước đi lên đỉnh núi. Dưới ánh hoàng hôn mập mờ, nữ tử tựa đầu vào vai nam tử, thỏ thẻ lời tình ái nhớ nhung, nhìn đàn bươm bướm bay múa trước mặt mà trong lòng ước mong cả hai có thể biến thành một đôi hồ điệp tự do bay lượn đến chân trời góc bể, không bị hồng trần trói buộc, làm một đôi uyên ương thiên trường địa cửu mà bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ.
Cảm nhận xong bức tranh thứ hai, trong đầu Lập Thiên bất chợt xuất hiện loại ham muốn có một vị đạo lữ. Dù sao hắn thuở nhỏ vốn đã khan hiếm tình thân, ao ước có được tri kỷ hiểu mình còn lớn hơn nhiều so với người khác. Chỉ là khi nghĩ đến hoàn cảnh bản thân hiện tại, hắn chỉ đành bỏ qua loại ham muốn này, bởi vì hình như nó quá thiếu thực tế đi. Giờ này hắn muốn kiếm thêm một vị tri kỷ xem ra còn khó hơn nhiều so với kiếm thêm một trăm kẻ thù ấy chứ, tốt nhất không nghĩ đến thì hơn.
Thất thần một hồi, xác định nội dung bức tranh thứ hai không đả động gì đến cấm chế phía trên thì Lập Thiên bèn tiến sang bức họa đồ thứ ba. Bất quá bức họa đồ thứ ba này còn kỳ lạ hơn hai bức họa đồ trước đó, bởi vì bức tranh này lại vẽ nữ nhân kia ở một mình, bên cạnh là nấm mồ trơ trọi không biết của ai. Nữ nhân hiu quạnh ngồi đó, mái tóc buông thả, nét mặt đầy vẻ buồn bã tang thương, dường như đối với cuộc sống đã không còn chấp nhất, mà bài thơ bên góc trái thì viết:
"- Thử sinh thiên thác đô bất hối.
- Duy hữu vô thân tựu di hám.
- Lai thế bất tưởng đương thiên đế.
- Chỉ nguyện bồi quân tiếp xuân quang."
Lần này vẫn như hai lần trước, Lập Thiên cũng đi vào trong tranh để cảm ngộ. Chỉ thấy nữ tử vậy mà ngồi khóc bên nấm mồ, trước nấm mồ là tấm bia gỗ khắc mấy chữ "Thiết Diện Lang Quân Chi Mộ" có để kèm một ít rượu và hoa. Nữ nhân chỉ im lặng ngồi đó, tuy nhiên loại tâm trạng phẫn uất lẫn bi thương đông đặc phát ra từ thần niệm của nàng khiến cho bầu không gian trở nên ngộp thở, thấm đẫm mùi vị chết chóc. Lập Thiên dù chỉ là người quan sát từ góc nhìn thứ ba vậy mà đối diện loại áp bức này cũng không chịu nổi, chưa bao lâu thì đã không trụ được mà phải bỏ chạy ra ngoài.
- Sát khí kinh thiên, là sát khí kinh thiên mà. Con mẹ nó, ta chọc vào ai chứ, ngươi có cần phải dọa nạt kẻ yếu như vậy hay không. Ta chẳng qua là tò mò một chút, cũng không đắc tội gì ngươi nha. Nếu ngươi sớm viết rõ cách hóa giải cấm chế thì có mời ta cũng không thèm chui vào đây làm gì đâu.
Lập Thiên quát lớn với bức tranh trước mặt, sau đó mặt nhăn mày nhó lẩm bẩm một mình:
- Vẫn không có, thế rút cuộc là phương pháp hóa giải cấm chế bên trên để ở đâu? Mấy bức họa đồ này để ở đây có mục đích gì mới được chứ? Chẳng lẽ chỉ để thế nhân tưởng niệm về vị Huyền Âm Thần Nữ kia thôi sao?
Loay hoay trong một đống câu hỏi lộn xộn không có lời giải, Lập Thiên buồn bực tiến đến bức họa thứ tư. Đảo mắt nhìn qua một cái, hắn nhìn thấy cảnh tượng mà bức họa đồ thứ tư mô tả còn kinh dị hơn nhiều so với ba bức họa trước đó, bởi vì bức họa này miêu tả một vị nữ tướng quân mặc chiến giáp đang chiến đấu cùng một vị ma thần hung dữ. Tuy nhiên từ bức họa nhìn tới thì có vẻ như vị nữ tướng quân là người thua trận, giữa trán bị trúng một kích, nhận lấy kết cục hồn phi phách tán. Mà ở bên góc trái, bài thơ có viết bốn câu:
"- Bán bôi bạc tửu, biệt tình quân.
- Bán thân phong vũ, đạm hồng trần.
- Thâm cừu đại hận, nan tự liễu.
- Sinh tử tương tùy, phó Chuyển Luân."
Sau khi nghiên cứu một chút nội dung bức tranh, Lập Thiên lại đưa tay chạm vào, muốn nhìn xem hoàn cảnh của trận chiến cho rõ ràng. Đến khi đoạn ký ức ấy hiện lên trong đầu, Lập Thiên mới thấy trong trận chiến ấy không chỉ có hai người mà thực ra còn có rất nhiều thần binh thần tướng khác. Chỉ là những vị thần binh thần tướng kia đều đứng sau lưng vị nữ tướng quân, thực lực có vẻ yếu hơn khá nhiều, khả năng vì không phải là nhân vật chính nên người vẽ tranh không đề cập đến sự hiện diện của bọn họ.
Theo Lập Thiên nhìn nhận, vị nữ tướng quân ấy có lẽ chính là Huyền Âm Thần Nữ, mà vị ma thần kia chắc hẳn là vị Ma Hoàng cùng hung cực ác trong lời đồn. Huyền Âm Thần Nữ đối chiến Ma Hoàng, có lẽ đây chính là trận chiến ác liệt nhất trong lịch sử của thần tộc và ma tộc mà trong cổ tịch có ghi chép lại. Chỉ có điều sau khi quan sát trận chiến, Lập Thiên cảm thấy cách diễn tả của cổ tịch so với thực tế hình như khoa trương hơn rất nhiều.
Theo như đoạn ký ức lưu lại ở đây, Huyền Âm Thần Nữ dùng thần cung công kích Ma Hoàng, tuy nhiên công kích ấy dễ dàng bị Ma Hoàng hóa giải. Mà sau đó khi Ma Hoàng phản công, Huyền Âm Thần Nữ vậy mà năng lực phản kháng yếu ớt đến mức bạc nhược, có vẻ như không phải vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, mà giống như nàng không muốn phản kháng thì đúng hơn. Và rồi sau khi Huyền Âm Thần Nữ bị đánh bại, rất nhiều vị thần binh thần tướng dưới trướng nàng đều nhận phải kết cục thân tử đạo tiêu.
Mặc dù đoạn ký ức bảo tồn ở đây không ghi lại hậu quả của trận chiến ấy, tuy nhiên đối chiếu với hiểu biết của bản thân thì Lập Thiên cũng dễ dàng nhìn ra Thần Tuyết Sơn hiện tại chính là minh chứng xác thực nhất cho sự thảm khốc của trận chiến năm đó. Một địa phương non xanh nước biếc, sơn thủy hữu tình là thế mà bây giờ biến thành một mảnh rừng trống đồi trọc, quanh năm bao phủ toàn tuyết là tuyết thì liệu có cần bàn luận gì thêm nữa không đây.