Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 135: Điệp Băng Hoa



Hàn Tuyết Liên rít lên từng chữ, thái độ cứng rắn mười phần, thế nhưng người tinh ý sẽ nhận thấy trên trán nàng đang toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy từng chặp, chứng tỏ thương thế không hề nhẹ. Dưới tình huống đó, dù là ai thì cũng cần người khác giúp đỡ một tay, vì vết thương nằm phía sau lưng tự thân không cách nào xử lý được. Lập Thiên không ngốc, tự nhiên cũng biết điểm này, chẳng qua hắn cũng biết Hàn Tuyết Liên cái tôi quá lớn, muốn nàng xuống nước là chuyện không thể, cho nên dù bản thân có ý tốt thì tạm thời cũng không có biện pháp nào, đoạn nói:

- Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi đã bị thương, mà ta thì cũng vô phương đối phó đám ác lang này. Theo ta thấy, hai người chúng ta vẫn nên chạy lên phía đỉnh núi kia thì hơn. Dù sao yêu lang tập trung ở chân núi quá đông, cứ liều lĩnh chạy tới cũng chưa chắc thoát được, nhiều khi còn vứt lại cái mạng giữa đường. Tốt nhất là tìm kiếm địa phương an toàn tránh đi một đoạn thời gian, đợi khi bọn chúng tản đi rồi chúng ta sẽ tìm con đường khác thoát ra ngoài. Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, còn muốn làm thế nào thì tùy ngươi vậy.

Lập Thiên nói với vẻ vô quan nhưng chỉ cần nghe qua là biết trong lời nói hoàn toàn có ý tốt. Đợi một lúc không thấy Hàn Tuyết Liên phản đối thì biết nàng đã đồng tình với phương án mà mình đưa ra, không nói không rằng vung trường kiếm hướng phía đỉnh núi lao đi. Lần này, Lập Thiên không sử dụng Viễn Li Thuật mà dứt khoát dùng Phi Kiếm Thuật xông tới, chủ yếu là vì muốn câu dẫn thật nhiều yêu lang về chỗ mình, chừa lại lối đi an toàn cho Hàn Tuyết Liên bám theo ở đằng sau.

Hàn Tuyết Liên từ lúc bị thương thì tính tình vốn đã không được ổn định cho lắm, vừa nãy bị Lập Thiên trêu chọc thì càng tăng thêm mấy phần thất thường. Chẳng qua dù vậy nàng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, đứng trước phần thiện chí của Lập Thiên thì nàng cũng không phản đối cái gì, chỉ âm thầm ghi tạc phần nhân tình này vào trong lòng. Thấy Lập Thiên nghiêm túc vì mình mở ra một con đường sống, nàng đành mang một loại tâm tình bấn loạn đi theo.

Đùng đùng, xoẹt xoẹt, tiếng chém giết không ngừng nổ ra. Lập Thiên thẳng một đường di chuyển lên đỉnh núi, trên đường đi thuận tiện giết chết không biết bao nhiêu là yêu lang. Mặc dù biết rõ việc làm này sẽ tạo ra hậu quả xấu, thế nhưng trong lúc nguy cấp thì không lo xa được như vậy, chỉ đành đánh chết bọn chúng tranh thủ thêm chút thời gian. Về phần đám yêu lang mà nói, khi thấy Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đổi hướng bỏ chạy thì cũng hơi ngạc nhiên, không biết bọn chúng e ngại điều gì ở đỉnh núi mà khi nhìn lên phía đó, tất cả đều ra vẻ lưỡng lự, mãi đến khi trông thấy con đầu đàn xông lên thì cả đám mới nối đuôi đuổi theo.

Phía trước, biết bản thân là người đứng mũi chịu sào, Lập Thiên toàn lực đối phó yêu lang, không dám có nửa điểm chủ quan lơ là. Cũng may trên người hắn có giáp bào che chắn cho nên vị trí yếu hại giảm đi rất nhiều, nhờ đó mà sau thời gian dài chiến đấu thì thân thể vẫn duy trì được trạng thái nguyên vẹn, dù có thì cũng chỉ là vết thương ngoài da, hoàn toàn không đáng ngại. Đổi lại Hàn Tuyết Liên thì không được tốt như thế, nàng tu luyện công pháp gia tộc truyền thừa, uy lực bất phàm nhưng phụ thuộc quá nhiều vào tu vi khí lực. Hiện tại tu vi hao hụt, thân thể còn bị thương, cho nên quá trình chạy trốn đám ác lang đuổi giết càng trở nên khó khăn vạn phần. Mặc dù có Lập Thiên chống đỡ phần lớn áp lực thế nhưng nàng vẫn tỏ ra chật vật không chịu nổi, một đường đi tới ngã lên ngã xuống không biết bao nhiêu bận.

Chạy thêm một đoạn, lúc này ước chừng cả hai chỉ còn cách đỉnh núi độ hơn trăm trượng. Bỗng nhiên từ phía sau, một đầu tuyết lang thủ lĩnh đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Hàn Tuyết Liên, thấy nàng vừa đứng dậy sau cú ngã thì ánh mắt loé lên hung quang. Nhân cơ hội nàng đang bận bịu chống đỡ đám đồng bọn bao vây xung quanh thì tranh thủ cơ hội chồm tới. Chỉ nghe sột soạt một tiếng, trong khi Hàn Tuyết Liên còn chưa hiểu chuyện gì thì bàn chân yêu lang với bốn móng vuốt sắc nhọn đã cắt vào bắp chân nàng một vết ngọt lịm. Bởi vì móng vuốt quá sắc bén nên nhất thời Hàn Tuyết Liên chưa cảm thấy đau, nhưng chỉ qua ba tức hơi thở thì gương mặt bỗng méo xệch đi, thân thể không tự chủ được ngã nhào xuống đất.

- Ác lang khốn kiếp, dám đánh lén bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư muốn giết sạch cả họ nhà ngươi!

Hàn Tuyết Liên giận dữ gầm lên, chưởng lực đánh loạn ra xung quanh, chỉ bất quá toàn là đánh hụt. Bởi vì quá đau đớn mà hai mắt nàng đã mờ đi rồi, nào có thấy đường sá gì nữa đâu. Chỉ là trong lúc sinh tử cận kề, nàng vẫn không tình nguyện mở miệng cầu cứu Lập Thiên mà chỉ liều mạng dốc toàn lực chống đỡ, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Gồng mình chống chọi bè lũ yêu lang ở phía trước, Lập Thiên bên trái một kiếm, bên phải một kiếm, chưa nghỉ tay một giây một phút nào. Bất chợt nghe thấy tiếng quát cùng hành vi điên cuồng của Hàn Tuyết Liên ở phía sau, không nói hắn cũng biết nàng ta lại gặp chuyện nữa rồi. Đảo mắt nhìn lại, thấy Hàn Tuyết Liên cứ ngồi bệt trên mặt đất cùng chiếc giày trắng đã đỏ hoe màu máu, hắn thực sự nghĩ không ra kiếp trước bản thân mắc nợ nàng ta cái gì mà kiếp này lại bị cho ăn hành nhiều đến vậy.

- Haiz, tại sao nữ nhân lại phiền phức thế này hả trời? Chẳng lẽ lần này về tông môn ta phải xin chưởng môn cấp cho loại phù chiếu đặc biệt để tự mình đi làm hay sao?

Than thở một câu, Lập Thiên cũng không dám chần chừ thêm nửa khắc, vội vã bay ngược trở lại chỗ Hàn Tuyết Liên để yểm hộ nàng, phòng trừ trường hợp bất trắc xảy ra. Xác định tình huống mà nàng đang gặp phải, chắc mầm lần này đối phương muốn bảo trì quan điểm cứng rắn cũng không được rồi. Tuy nhiên thay vì đi thẳng vào vấn đề một cách cục súc khiến đối phương nổi điên lên như trước thì lần này Lập Thiên lại lựa chọn tiếp cận một cách tế nhị và thân thiện hơn nhiều, ngắn gọn nói:

- Tiểu nha đầu, ta đi tranh thủ thời gian, ngươi mau mau băng bó vết thương rồi lên lưng của ta. Nhanh!

Lúc này đây, nghe mấy lời nói của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên vừa cảm động mà cũng vừa ấm ức, tâm tư rối bời, chả biết đường nào mà lần. Nàng muốn khóc rống lên thật to cho hả lòng hả dạ, nhưng cũng muốn chửi mắng cái tên quỷ sứ trời đánh thánh đâm trước mặt cho bõ ghét. Chẳng hiểu thiên ý an bài thế nào mà lúc nào gặp chuyện thì nàng cũng cần tới hắn chiếu cố, trong khi nàng chẳng thua kém gì hắn cả. Rút cuộc ơn cứu mạng lần thứ nhất còn chưa trả xong thì đã lại mắc nợ sang lần thứ hai rồi, tương lai trở về tông môn biết đối diện với người ta thế nào bây giờ.

Mặc dù tâm tình đang trong trạng thái vô cùng bất bình thế nhưng Hàn Tuyết Liên lại không thể mở miệng ra nói cái gì. Dưới tình huống lực bất tòng tâm như hiện tại, nàng tự biết bản thân đã không còn tư cách đưa ra bất kỳ yêu cầu hay dị nghị nào khác, hơn nữa chính nàng cũng không thể vì tức giận Lập Thiên mà bỏ lại cái mạng ở đây được. Nghĩ thế, Hàn Tuyết Liên bèn ép bản thân nuốt cục tức xuống bụng, nhanh chóng lấy băng vải ra bó chặt vết thương ở chân, sau đó leo lên lưng của Lập Thiên để hắn cõng chạy lên phía đỉnh núi.

Càng lên gần đỉnh núi thì đường đi càng dốc đứng, mặt đá đóng băng lâu năm cực kỳ trơn trượt, thậm chí có nhiều viên đá tròn lẵn bị bụi tuyết che phủ dùng mắt thường không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần dẫm lên thì sẽ lăn đi, khiến cho người dẫm phải nó sẽ bị trượt chân ngã xuống, chính vì thế Lập Thiên dù đã rất cẩn thận rồi nhưng cũng sẩy chân vấp ngã mấy lần, chật vật mãi mới đứng lên được. Cũng may vào những lần đó, Hàn Tuyết Liên phía sau lưng hắn không ngừng thi pháp chống đỡ vô số tuyết lang lao tới nên cả hai mới không bị thương.

Cho đến khi cả hai an toàn lên tới đỉnh núi, toàn thân của Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đều mệt mỏi rã rời. Dù là người chuyên tu luyện Phá Thể cảnh giới với cường độ cao như Lập Thiên cơ hồ cũng bị cường độ vận động mạnh làm cho mệt bở hơi tai, liên tục thở dốc. Cũng may đám Hỏa Nhãn Yêu Lang khi thấy hai người lên đến được đỉnh núi thì không tiếp tục truy sát mà dừng lại ở một vị trí khá xa quan sát. Sau đó không lâu, khi bọn chúng nhận thấy hai người không có ý định trở xuống thì từng con từng con lần lượt tản đi mất.

Chưa lên đến đỉnh núi thì thôi, đến rồi mới biết hóa ra phần đỉnh của Thần Tuyết Sơn không hề bằng phẳng như hai người vẫn tưởng mà bên giữa là một hõm dốc thoai thoải, hình thù giống như chiếc chảo xào rau khổng lồ, bề mặt còn bị che phủ bởi một lớp tuyết dày. Không ai biết chính tại trung tâm hõm dốc lưu trữ vật gì, chỉ biết vật đó có khả năng phát quang, và cũng chính nó là yếu tố dẫn động rất nhiều loại dị tượng khó hiểu xảy ra ở phạm vi xung quanh. Xa xa có thể nhìn thấy, xung quanh điểm phát quang ấy là một khối cầu tròn trĩnh, khối cầu màu sắc trong suốt như pha lê, thi thoảng bị ánh sáng mặt trời chiếu vào vô tình tạo nên vô số gam màu sáng tối đan xen, giữa không trung tạo thành từng dải cầu vồng chồng chất lên nhau, rất là vi diệu.

Bất thình lình trông thấy cảnh tượng hoành tráng mỹ lệ như vậy, Hàn Tuyết Liên nhanh chóng bị vẻ đẹp bí ẩn ấy hút hồn, nhất thời quên cả đau đớn do hai vết thương lớn trên người mang lại, trong lòng dâng trào cảm xúc muốn chiếm hữu vật bên trong làm của riêng. Dưới tình huống đó, nàng hiển nhiên quên béng mất chuyện chính mình đang đứng trên mép của bờ dốc. Bỗng soạt một tiếng, Hàn Tuyết Liên khập khiễng bước tới phía trước một bước, càng muốn tiếp cận vật phát quang kia. Chỉ là chân của nàng vốn đã bị thương, bước thấp bước cao còn dẫm trúng hòn đá thiếu kiên cố, rút cuộc thân thể cũng mất thăng bằng mà ngã thẳng xuống bờ dốc, ngay cả Lập Thiên đang dìu một bên cũng bị nàng kéo ngã xuống cùng, thế là cả hai ôm nhau lăn lộn từ trên đỉnh dốc cho đến chân dốc mới dừng lại được.

- Tiểu nha đầu, ngươi cẩn thận một chút được hay không? Chỉ mới có mấy ngày mà ta phải chiếu cố ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, ta không muốn vì ngươi mà bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây đâu.

Sau cú ngã chỏng vó vừa rồi, Lập Thiên bực mình mắng chửi một câu. Mấy ngày nay vì cái vị Hàn đại tiểu thư này mà hắn phải vất vả không ít, tài bảo mang theo cái thì hư hao cái thì mất mát, đổi lại thu hoạch thì hoàn toàn không có gì, chính thức thua lỗ nặng nề. Hắn đang còn nghĩ chuyến này trở về nếu Hàn Tuyết Liên không nhận được phù chiếu phần thưởng thì thôi, chứ nếu nàng ta mà nhận được thì hắn nhất định phải buộc đối phương chi trả phí bảo hộ tính mạng mới thỏa đáng. Chỉ bất quá lúc này vết thương trên người Hàn Tuyết Liên sau cú ngã vì chấn động mạnh mà nứt ra, cơn đau bất chợt ùa về khiến bờ môi của nàng tím tái như ngâm nước lạnh. Bị Lập Thiên trách cứ, nàng dù biết bản thân thua lý nhưng vẫn hùng hổ đáp lời:

- Tiểu tử thối, ngươi nói cho rõ ràng, ai cần ngươi giúp đỡ?! Chính ngươi muốn thu thập ức vạn phù đồ thì lo mà làm nhiều việc thiện chứ bổn tiểu thư nào có ép!

Trước lời bao biện có phần quá quắt của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên tức đến bầm gan tím ruột mà không thể cãi được, bèn nói:

- Thôi được, coi như tiểu gia là loại ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đi, thế đã được chưa?! Bất quá sắp tới ngươi làm ơn đừng có tự tiện chạm vào thứ gì nữa. Nơi này cổ quái kỳ dị, nếu còn để xảy ra chuyện thì ta sẽ bỏ mặc ngươi chạy đi đấy.

Hàn Tuyết Liên nghe thế cũng không sợ hãi, nói:

- Hừ, mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm!

Cãi nhau đã đời xong, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên không nói tự hiểu, cả hai đồng thời đưa mắt nhìn về phía trước với vẻ kinh y bất định. Mặc dù mang máng xác định được loại vật phẩm đang nằm lơ lửng trước mặt nhiều khả năng là một loại bảo bối của thần tộc có giá trị liên thành thế nhưng tâm trạng ai nấy đều không có nửa điểm vui mừng, ngược lại còn không tránh khỏi lo lắng bất an.

Dù gì đi nữa, sự tình Hoả Nhãn Yêu Lang chết đi sống lại còn rành rành ra đó, tiền tài cầm đến trên tay còn bị tuột mất, nói chi đến thứ vật phẩm thần kỳ đang nằm trong hàng tá cấm chế dày đặc như hiện giờ. Nếu một trong hai người không kiềm chế nổi lòng tham, tự tiện chiếm đoạt đồ vật bên trong khi chưa hiểu rõ nguyên lý vận hành của cấm chế bên ngoài mà nói, mất mạng là điều không cần bàn cãi, thậm chí thần hồn câu diệt, vạn kiếp không thể siêu sinh cũng có thể.

Bất tri bất giác, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngưng trọng, không ai nói với ai lời nào, chỉ lẳng lặng quan sát thật kỹ chiếc tế đàn bằng đá đang nằm sừng sững trên mặt đất. Trước đó, do khoảng cách tương đối xa nên cả hai chưa nhìn rõ được ở trung tâm hõm dốc là thứ gì, bây giờ đến gần mới biết hóa ra ở đó chính là một chiếc tế đàn vuông vắn được xây dựng từ nham thạch vô cùng kiên cố, mặt đá bóng loáng như gương, trên mặt đá còn chạm trổ một loại pháp trận cổ xưa cực kỳ khó hiểu, vừa cầu kỳ vừa thần bí.

Không biết trận pháp khắc ấn trên mặt đá là loại trận pháp gì, tuy nhiên có mấy phần tương tự với Tụ Linh Trận mà Ứng Thiên Tông truyền dạy, khác ở chỗ loại trận pháp bày bố ở đây tinh vi và phức tạp hơn nhiều. Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ trận đồ một lượt kết hợp với hiện tượng u hàn chi khí trên khắp tuyết sơn mỗi thời mỗi khắc đều tập hợp về đây thì Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên cũng đoán biết phần nào về mục đích của án thạch bàn này.

Không chỉ tế đàn bằng đá có nhiều điểm kỳ lạ, ngay cả chiếc đỉnh đồng đặt phía trên cũng kỳ lạ không kém. Đỉnh đồng kích thước vừa phải, ngoại quan đen đúa một màu, trên thân khắc đầy phù văn chìm nổi theo lối cổ ngữ không thể hiểu thấu có ý tứ gì. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên thân phù văn liên tục có linh lực chảy qua, thi thoảng mỗi một đạo phù văn khắc ấn trên đó sẽ sáng lên rồi tắt lịm, luân phiên tạo thành từng tràng kinh văn dài dằng dặc không có hồi kết.

Bất quá nhìn lại, cả hai món đồ trên dù có chỗ kỳ lạ nhưng chưa phải là thứ kỳ lạ nhất, bởi vì thứ kỳ lạ nhất chính là vật mà bọn chúng đang nuôi dưỡng bên trên. Giờ đây, khi khoảng cách chỉ còn mấy thước, Hàn Tuyết Liên và Lập Thiên mới thấy rõ ràng vật phát quang kia là thứ gì. Thực ra vật phát quang ấy không có màu sắc cụ thể như hai người vẫn tưởng, mà màu sắc đó hình thành là do linh khí được kết tinh ngưng đọng bên trong thân nó sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào hình thành.

Nhìn cách thức bố trí tổng thể của tế đàn, đỉnh đồng và vị trí của vật phát quang thì hai người lờ mờ đoán được vật phát quang ấy là một bông hoa. Kỳ lạ ở chỗ, hoa gì mà chỉ có cánh chứ không có đài, không có thân cũng không có lá, không có gốc cũng không có rễ, ấy thế từ đầu chí cuối vẫn một mực lơ lửng giữa không trung mà không bị rơi xuống. Khách quan tới nói, bông hoa này là vật chết không thể nghi ngờ, xét ở mọi góc độ thì càng giống một loại pháp khí pháp bảo hơn, thế nhưng nếu dùng mắt thường nhìn vào thì không ai tin rằng nó là vật chết mà đều sẽ tin tưởng chắc nịch rằng nó là vật sống, bởi vì hình thể sinh động một cách lạ thường.

Nhìn sơ qua, không khó nhìn ra các cánh hoa được chế tạo từ tinh phách ngàn năm, xung quanh có hàn khí lượn lờ bao phủ, linh tính thâm trầm. Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu đây thì hiển nhiên bông hoa đó không có đặc điểm gì giống sinh vật sống cả. Bảo nó giống sinh vật sống là bởi cánh hoa không nằm im một chỗ mà liên tục chuyển động lên xuống như hồ điệp vỗ cánh, bên trong cánh hoa còn có rất nhiều đạo lưu quang nhỏ như sợi tơ không ngừng di chuyển tới lui, cảm tưởng như cánh hoa cũng giống như da thịt con người, có kinh mạch vận chuyển khí huyết, sinh cơ bừng bừng.

Không chỉ thế, nhờ vào pháp trận tụ linh đặt ở bên dưới, linh khí khắp thần tuyết sơn không ngừng tụ tập lại rồi rót vào trong cánh hoa, một phần khác cứ quanh quẩn bên ngoài, nương theo sự vận động lên xuống của cánh hoa mà tạo ra từng luồng linh khí rối loạn dao động theo một trật tự cố định. Sau đó, thông qua việc phản xạ và tán xạ ánh sáng mặt trời của lớp tinh phách bên ngoài mà biến thành vô số luồng linh quang ngoe nguẩy uốn lượn, thoạt nhìn giống như có hàng ngàn con bươm bướm đang vỗ cánh bay múa xung quanh, cực kỳ đẹp mắt.

Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên chăm chú quan sát cả buổi, dù cho không ai giải thích thì cũng nhận thức được màu sắc toả ra từ phiến băng hoa vốn chỉ là ảo ảnh tạo ra từ tán xạ linh quang chứ không chân thật. Thứ chân thật chính là rất nhiều u hàn chi khí kết tinh bên trong cánh hoa không biết trải qua bao nhiêu năm tháng mới ngưng tụ thành, lúc này đã đậm đặc đến mức sinh ra linh tính, cho nên mới tạo cho người ta có cảm giác như nó là một thực thể sống chứ không phải thứ vật chết vô tri.

- Tiểu nha đầu, ngươi nói xem đây có phải là kiện thần khí mà Huyền Âm Thần Nữ để lại hay không?

Nãy giờ Hàn Tuyết Liên vẫn đang tròn mắt ngắm nhìn bông hoa kia, trong bụng thì nức nở khen thầm, vừa nghe hỏi thì đáp ngay:

- Chắc chắn không phải. Nó là một bông hoa cơ mà, sao có thể là thần khí cho được.

Lập Thiên nghe thế cũng không hỏi thêm mà lại chỉ tay vào tế đàn bên dưới bông hoa, hỏi:

- Vậy ngươi xem xem loại trận pháp khắc ấn ở đây có ý nghĩa gì? Bản thân ta tới xem hình như có điểm giống như Tụ Linh Trận vậy?

Hàn Tuyết Liên cũng nhìn một cái, đáp:

- Quả nhiên có chỗ tương đồng, bất quá về tổng thể thì cao siêu hơn những thứ chúng ta đã được học nhiều. Có lẽ đây là trận pháp tụ linh do hậu nhân thần tộc bày bố xuống để bồi dưỡng cho bông hoa này.

Đến đây, Lập Thiên lại đảo mắt nhìn vào lư đồng màu sắc đen sì, thắc mắc hỏi:

- Vậy thì chiếc đỉnh đồng đen thùi lùi kia có mục đích gì? Nếu trên thạch án đã có pháp trận tụ linh rồi thì cần nó làm gì nữa.

Hàn Tuyết Liên ngẩn ra, hiển nhiên cũng không biết môn đạo bên trong, đáp:

- Ta không biết. Ta cũng có phải người bố trận đâu. Dù sao ta vẫn cho rằng cỗ thạch án và chiếc lư đỉnh chắc chắn là vật phẩm phục vụ cho việc nuôi dưỡng và bảo tồn bông hoa này.

Lập Thiên nghe thế thì chán nản nói:

- Nói như ngươi thì thà ta tự mình đi tìm hiểu còn hơn.