Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 141: Trong Cái Rủi Có Cái May



Màn đối thoại ngắn gọn của Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên vô tình bị Triệu Tử Phục và a Đào nghe thấy, chỉ là nghe thì nghe rõ đấy nhưng mà cái hiểu cái không, càng không biết vì sao Lập Thiên lại nói ra những lời lẽ bi quan đó. Vừa rồi, sau khi hỏi han sự tình xong thì Triệu Tử Phục và a Đào cũng gia nhập với nhóm người Mặc Nghiên sư huynh và Đường Nhu Tâm để nhìn về kiện thần cung trong tay Hàn Tuyết Liên với vẻ hoang mang tột độ. Bất quá quãng thời gian đó kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị cuộc đối thoại của Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên làm gián đoạn, đến khi trông thấy tình huống thực tế thì cả hai mới nhất thời ngây dại.

Đúng như lời Lập Thiên nói, đối diện bè lũ Hỏa Nhãn Yêu Lang vừa đông đảo vừa hung hãn, đám chiến tu đệ tử chẳng biết từ khi nào đã chuyển từ kẻ đi săn trở thành con mồi, đồng thời bị rất nhiều yêu lang gắt gao truy sát. Bởi vì quân số chênh lệch quá lớn mà thực lực hai bên lại không sai biệt nhiều dẫn đến bên yếu thế chính là phía đám người chiến tu đệ tử, một đường bị tuyết lang đuổi giết, chẳng có biện pháp nào ngoài toàn lực phòng thủ, vừa đánh vừa lui hòng nhận được sự chiếu cố của các sư huynh đệ đồng môn trước khi tìm ra biện pháp khả thi đối phó yêu lang.

Mà từ khía cạnh khác xem xét tới thì lời Hàn Tuyết Liên nói cũng không sai, đám chiến tu đệ tử tuy rơi vào thế hạ phong nhưng cũng chưa đến đoạn đường cùng ngõ tận, tất cả mọi người đều gồng mình chống trả quyết liệt, từng kiện pháp khí pháp bảo mang theo bên người lần lượt được tung ra, hết thảy đều bộc lộ tác dụng nhất định. Suy cho cùng, số chiến tu đệ tử mới này vốn được tuyển chọn từ rất nhiều anh hùng hào kiệt trẻ tuổi trên khắc bắc phương, thực lực không tệ. Hơn nữa trước khi tham gia chiến tu phù chiếu ai cũng đều đã nghe qua mức độ nguy hiểm của nó cho nên sớm có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Chính vì thế, đứng trước sự quần công đầy táo bạo của hàng vạn yêu lang nhưng không phải ai cũng bị làm cho ý chí lung lay, tinh thần hoảng loạn.

Ngoài ra vẫn còn một lý do khác cũng trọng yếu không kém khiến cho đám tân binh này gặp nguy không loạn là bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia chiến tu phù chiếu, cũng là lần đầu tiên gặp phải hiểm cảnh, tài phú mang theo trên người vẫn còn sung túc đủ đầy. Bên cạnh đó, xung quanh vẫn còn rất nhiều đồng đội đang kề vai sát cánh và cả các thành viên trong ban giám sự cũng đang có mặt cho nên khi rơi vào tình huống bất lợi bọn họ cũng không quá lo ngại trong quá trình lịch luyện chính mình sẽ mất mạng, cứ bình thản giao phong cùng yêu lang, một khi cảm thấy bản thân không chống đỡ nổi thì lại sử dụng linh phù hoặc các loại pháp bảo hỗ trợ, miễn sao bảo trụ một mạng là được.

Dù vậy, tình huống thực tế cũng không hề khả quan chút nào. Bởi vì số lượng tuyết lang quá đông, dẫn đến dù có một vài con trong đoàn bị đả thương thì cũng có những con khác bù đắp vào chỗ trống khiến cho cơ hội kết liễu chúng để chiếm đoạt nội đan là hành động thiếu khả thi. Trong khi đó, ở dưới sự tấn công dồn dập của tuyết lang, cho dù là những đệ tử tu vi cao cường, thực lực hùng mạnh như Đằng Thiếu Quân cũng không tránh khỏi bị trúng chiêu, chỉ sau một khắc đồng hồ giao chiến y phục trên thân có vài chỗ bị móng vuốt của tuyết lang cào rách, cũng may có Thiết Nhân Thần Công chống đỡ nên mới không bị thương tích gì.

Ngược lại, những đệ tử tu vi đã yếu mà gia cảnh còn nghèo thì tình huống không được tốt như thế. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, trên thân những người này ít nhiều đã lưu lại một vài đạo vết thương dài ngắn khác nhau. Đừng nhìn những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da mà xem thường, bởi vì vết thương ngoài da thì không gây chết người nhưng sẽ khiến cho năng lực vận động của thân thể giảm sút và độ nhạy bén của nhận thức cũng kém đi, về sau sẽ càng dễ bị trúng chiêu hơn. Ngoài ra, một vết thương thì có thể không sao, nhưng mười vết thương cộng lại thì sẽ khác, bởi vì lượng máu huyết thông qua miệng vết thương thất thoát ra ngoài là không hề nhỏ, nhất là vết thương chạm đến các chủ mạch, dẫn đến người bị thương không chết vì đau đớn cũng chết vì mất máu trước rồi.

Trong tình huống một ngàn chiến tu đệ tử bị hàng vạn Hỏa Nhãn Yêu Lang bao vây, khả năng thoát thân gần như không có mà khả năng bị ép đến mức sức cùng lực kiệt, dầu cạn đèn tắt thì rõ mồn một, sự lo lắng của Lập Thiên hoàn toàn có cơ sở. Chỉ bất quá Triệu Tử Phục mơ mơ màng màng nhận ra sự do dự của Hàn Tuyết Liên có lẽ là do quyết định của y mà ra. Chung quy việc y sử dụng Thông Linh Phù nhờ ban giám sự giúp đỡ tìm người cũng đồng nghĩa với việc tự hủy bỏ tư cách tham gia phù chiếu, cho nên bây giờ cả nhóm dù có thu được nội đan yêu lang thì về đến tông môn số tài nguyên đó cũng không được tính vào thành tích, việc nhóm mình liều mạng đi giúp đỡ đám đồng môn kia sẽ chẳng thu được bất kỳ lợi lộc gì ngoài một cái nhân tình cùng lời hứa hẹn sau này có cơ hội sẽ tận tình báo đáp.

- Lập Thiên sư đệ, chúng ta có đi giúp những người kia một tay không? Ta biết dùng Thông Linh Phù đồng nghĩa với việc đợt phù chiếu này nhóm chúng ta đã thất bại rồi, chỉ bất quá cũng không thể trương mắt nhìn đám đồng môn kia đi chịu chết chứ?

Quan sát hồi lâu, nhìn thấy càng lúc càng có nhiều sư huynh đệ đồng môn rơi vào tình huống nguy hiểm chí mạng, Triệu Tử Phục không kìm được lo lắng, nhỏ giọng hướng Lập Thiên hỏi. Lập Thiên nghe hỏi cũng không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Hàn Tuyết Liên chờ đợi, muốn nhìn xem nàng ta có dự tính gì không. Mà lúc này, a Đào sau khi trông thấy toàn bộ tình huống đang phát sinh thì tâm hồn mỏng manh yếu đuối gần như chịu đựng hết nổi, bèn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn tiểu thư nhà mình, giọng điệu van lơn nói:

- Tiểu thư, xin người hãy làm điều gì đó đi, đám người kia sắp bị yêu lang xé xác phanh thây ra rồi kia kìa!

A Đào vừa nói vừa run rẩy, tuy nhiên có thể nhìn thấy đoản đao trong tay được nàng cầm vô cùng chắc chắn, chỉ cần nhận được sự đồng ý của tiểu thư nhà mình thì sẽ cùng mọi người xông lên chém giết yêu lang, cứu người bị thương ra ngoài. Chỉ bất quá Hàn Tuyết Liên vẫn dáng vẻ ấy, dù ai nói ngả nói nghiêng thì nàng vẫn y nguyên mặc kệ. Nàng chỉ đăm đăm nhìn về phía xa, chẳng biết là nhìn cái gì, bất quá vẻ thần thần bí bí đó khiến cho tất cả những người đang đổ dồn sự chú ý về phía nàng không tránh khỏi bị làm cho căng thẳng lên.

Không khiến mọi người thất vọng, trước tình huống vạn chúng chú mục, hai chân Hàn Tuyết Liên khẽ động, một cước nhẹ nhàng đạp tuyết bay lên. Giữa không trung, linh lực toàn thân dậy sóng, trong đầu tâm niệm nhất nhất quy tụ tại một điểm, tiêu diệt Hỏa Nhãn Yêu Lang. Dưới sự thôi thúc của nàng, Điệp Băng Thần Cung đang ảm đạm bất chợt linh quang phiêu phù bay múa, linh khí từ trung tâm thân cung lan tràn ra hai đầu, dây cung và mũi tên nhanh chóng xuất hiện. Hàn Tuyết Liên một tay cầm cung, một tay kéo cung, toàn bộ linh khí trôi nổi trên khắp Thần Tuyết Sơn như bị cử động này của nàng thu hút lại, khí thế của Điệp Băng Tiễn mạnh mẽ chưa từng thấy, nhất thời khiến cho bất kỳ ai ở gần đều bị trấn nhiếp, không thể cử động.

Vun vút mấy tiếng, Điệp Băng Tiễn rất nhanh đã ngưng tụ đầy đủ lực lượng rồi bị Hàn Tuyết Liên bắn ra. Thế nhưng trái ngược với hoàn cảnh trước đó, linh tiễn sau khi rời khỏi thân cung lập tức phân thành vô số đạo linh tiễn nhỏ bé như phi châm, mỗi đạo nhìn như một con bươm bướm bay múa, quỹ đạo bay cũng không theo đường thẳng mà uốn lượn như sương khói mây mù, không thể đoán biết. Vô số linh tiễn nhỏ bé hình hồ điệp cứ nhắm thẳng vào đội hình của đám chiến tu đệ tử và tuyết lang chém giết đến, chỉ trong nháy mắt đã từ thân cung đi đến trung tâm chiến trường, trực tiếp hướng thân thể Hoả Nhãn Yêu Lang đâm vào.

Phập, phập, phập, vô số tiếng xuyên thấu vang lên. Hồ điệp bay đến đâu thì Hỏa Nhãn Yêu Lang chết gục ngay đến đó, cả đám đồng loạt chết sạch, chết tiệt, chết đến không thể chết lại. Đáng kinh ngạc là, ở giữa đội hình đông đúc người yêu lẫn lộn thế nhưng một tiễn của Hàn Tuyết Liên chỉ tiêu diệt mỗi yêu lang chứ không hề đả thương bất kỳ một chiến tu đệ tử nào, cho dù những người này đứng gần hay đứng cách xa yêu lang cũng không ngoại lệ. Về phần tốc độ của linh tiễn thì khỏi phải bàn, chỉ mới ra khỏi thân cung thì cũng đồng thời găm vào thân tuyết lang, nửa điểm chậm trễ đều không có. Sau khi tiêu diệt toàn bộ yêu lang, linh tiễn cũng không bay về phía chân trời mà tự động hóa thành vô số tinh phách rồi tan biến vào hư không.

- Con mẹ nó chứ, không hổ là pháp khí cận thân của Huyền Âm Thần Nữ, lực tấn công đã mạnh rồi còn hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, thế này thì còn chơi bời gì nữa. Đây chẳng phải nói nếu tên thiếu đà chủ kia sở hữu loại binh khí phẩm chất bậc này thì ta dù có một trăm cái mạng cũng chạy không thoát hay sao?! Haiz

Trước màn biểu diễn kinh tâm động phách của Hàn Tuyết Liên, dù là người đã tận mắt chứng kiến uy lực phi phàm của thần cung như Lập Thiên cũng không khỏi bị làm cho choáng váng, thầm cảm thán không ngớt. Những người khác thì khỏi phải nói, cơ hồ tất cả đều sững người, nín thở để quan sát một tiễn này, thậm chí đến khi linh tiễn hoàn toàn tiêu thất đi rồi mà cả đám vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn đang chìm trong cơn xúc động. Về phần đám chiến tu đệ tử thì có khá hơn đôi chút, bọn họ mải mê cùng yêu lang chém giết nên chẳng hề hay biết chuyện gì, đến khi cảm thấy có khí tức nguy hiểm đổ ập về phía mình thì toàn thân rét lạnh, da gà da vịt nổi lên rần rần. Chỉ bất quá chưa kịp làm ra hành vi phòng thủ thì tự nhiên rất nhiều yêu lang đang tụ tập xung quanh tự động ngã lăn ra chết khiến cho ai nấy đều ngơ ngác như vừa rơi từ trên trời xuống.

- Mẹ ơi! Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao Hỏa Nhãn Yêu Lang lại lăn đùng ra chết thế này?

- Đúng vậy! Là ai đã xuất thủ giết chết bọn chúng? Phải chăng là Mặc Nghiên sư huynh xuất thủ giúp đỡ chúng ta?

- Không thể nào?! Chúng ta chưa từng động đến Thông Linh Phù, làm sao có khả năng được ban giám sự giúp đỡ cơ chứ?

- Thế thì ngươi có nhìn thấy là ai đã giết chết đám yêu lang hung dữ này hay không? Ta muốn hậu tạ vị ấy một phen, nếu có thể kết bái làm huynh đệ kết nghĩa thì càng tốt!

Từ trong cơn hoạn nạn thoát ra, không ít chiến tu đệ tử đều cảm thán về sự may mắn của bản thân, nhất là những người tu vi không cao mà tài bảo cũng không được phong phú. Hiện tại trên thân những người này đã xuất hiện không ít thương tích, chỉ e không cầm cự được bao lâu nữa. Trước đó mấy giây, một số người còn đang phân vân không biết bản thân có nên dùng Thông Linh Phù giữ mạng hay không. Dù sao trong tình huống lấy một chọi mười, khả năng kêu gọi đồng môn giúp đỡ là điều không khả thi chút nào. Nếu không có một kích giải nguy vừa rồi, chỉ độ sau một phút đồng hồ nữa thôi, không biết có bao nhiêu người sẽ đốt Thông Linh Phù để rời khỏi chiến trường. Cho nên trước một tiễn cứu mạng của Hàn Tuyết Liên, những người đang cầm Thông Linh Phù trên tay hay những người có ý định lấy ra Thông Linh Phù là những người biết ơn sâu sắc nhất, luôn miệng cám ơn và đa tạ mặc dù không biết vị ân nhân vừa xuất thủ đó là ai.

Đám chiến tu đệ tử trầm mặc cảm khái hồi lâu, không hề biết rằng có một người thì không như vậy. Trong lúc mọi người bị uy lực của thần cung trấn nhiếp thì Đường Nhu Tâm vẫn giữ được tỉnh táo, thấy tuyết lang bị Hàn Tuyết Liên giết chết đang nằm đầy đất thì hai mắt chợt sáng bừng, chiếc lưỡi dài hơi lè ra, khẽ khàng liếm láp bờ môi ra vẻ thèm thuồng tột độ. Dù là ai chỉ cần nhìn qua dáng vẻ này của nàng là hiểu ngay trong đầu nàng đang nghĩ cái gì ngay. Mà Đường Nhu Tâm hành vi quả quyết không khác gì tính khí nông nổi bộp chộp của nàng, ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu thì lập tức thực hiện, linh khí toàn thân ầm ầm bùng nổ, loáng cái đã đạp kiếm hướng đám thi thể Hoả Nhãn Yêu Lang chồm tới, trước khi đi còn không quên để lại một lời nhắn nhủ chân thành đến những người ở lại, nói:

- A Đào, mau theo ta đi tranh đoạt nội đan yêu lang!

A Đào nghe thế thì vội vàng đáp vâng một tiếng rồi hướng Hàn Tuyết Liên nói:

- Tiểu thư, người cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức, em đi một lát rồi sẽ quay lại ngay!

Nói vừa dứt câu thì a Đào cũng cắm đầu cắm cổ hướng phía Đường Nhu Tâm đuổi theo, hoàn toàn không để ý gì tới trạng thái vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi của tiểu thư nhà mình. Dõi theo bóng lưng của a Đào, Hàn Tuyết Liên ngây ngốc mà nhìn, thực sự khó lòng tiếp nhận nổi sự việc đang xảy ra trước mắt. Bởi lẽ tiểu nha hoàn của nàng xưa nay tính tình nhút nhát rụt rè, bình thời không thân cận với ai ngoài nàng và cha mẹ nàng. Hơn nữa do a Đào sống trong Hàn gia phủ từ nhỏ nên rất hiểu phép tắc quy củ, mỗi khi làm chuyện gì thì đều hỏi ý kiến trước chứ không có chuyện muốn là làm như hiện tại. Vậy mà bây giờ thì sao chứ? Vừa thấy người lạ mở miệng kêu gọi thì lập tức quay đầu đi thẳng, cũng chẳng thèm hỏi ý kiến chủ nhân như nàng lấy một tiếng, chuyện ngược đời như vậy thử hỏi nàng làm sao mà tin nổi.

Hàn Tuyết Liên chau mày suy nghĩ, chỉ qua một lúc thì gần như hiểu ra nguyên nhân toàn bộ mọi chuyện. Nàng hoàn toàn tin tưởng rằng ba ngày qua đi theo Đường Nhu Tâm thì tiểu nha hoàn nhà mình đã bị đối phương dùng các loại lý xà cùn tẩy não, thậm chí vô tình bị lây nhiễm cái đức tính ranh mãnh ngang bướng của đối phương rồi, cho nên hôm nay mới làm ra sự tình ngược đời khiến nàng không tiếp thu kịp, chứ nếu không thì làm sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tính tình lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế cho được. Mặc dù chuyện này chưa hẳn đã là chuyện xấu, bất quá cũng không thể càng ngày càng phát huy nó nha, bằng không thì tiểu thư như nàng tương lai biết để ở đâu bây giờ.

Trong khi đó, Triệu Tử Phục dù không được ai kêu gọi nhưng chỉ cần nhìn thấy cử động có phần gấp gáp của hai thành viên trong đội thì rất nhanh cũng nhận thức được vấn đề mấu chốt ở đây là gì, lập tức nối đuôi đuổi theo. Dù cho sau khi sử dụng Thông Linh Phù, tư cách tham gia chiến tu phù chiếu bị hủy, tông môn sẽ không tính thành tích cho nhóm của y, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần đoạt được yêu đan, coi như đó cũng là một đống tài phú to lớn không thể bàn cãi, lúc về đến tông môn cứ lấy đó quy đổi thành tài nguyên tu luyện cũng không tệ rồi, tối thiểu thì tương lai cũng không cần lo lắng thiếu thốn tài nguyên tu hành.

Nói gì thì nói, toàn bộ yêu lang ở đây đều do một tay Hàn Tuyết Liên tiêu diệt, mà nàng chính là thành viên trụ cột trong nhóm mình, chính mình là đồng đội đi nhặt thì có gì sai? Thế cho nên ở vào thời điểm nhạy cảm này, quân tử thì không câu nệ tiểu tiết, mà tiểu nhân hay phàm nhân chân đất thất cơ lỡ vận như mình thì càng không nên nha. Cứ thẳng thắn mà đoạt, đoạt càng nhiều thì càng tốt, mặc kệ sau này tông môn tính hay không tính thành tích, cứ thu yêu đan vào tay sau này hẵng nói. Nghĩ vậy nên Triệu Tử Phục cũng không quản nhiều, trực tiếp để lại một câu với Lập Thiên rồi hướng nơi có nhiều thi thể Hỏa Nhãn Yêu Lang chạy đi.