Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 142: Thông Minh Quá Bị Thông Minh Hại



Bần thần đứng ở một chỗ, nãy giờ Lập Thiên vẫn đang căng mắt quan sát diễn biến trên chiến trường. Việc Đường Nhu Tâm dẫn dắt a Đào và Triệu Tử Phục trở thành người tiên phong thu thập nội đan Hoả Nhãn Yêu Lang hắn đã nhìn thấy, tuy nhiên vẫn không làm ra bất kỳ phản ứng gì. Bằng kinh nghiệm săn bắt động vật dày dặn của mình, Lập Thiên cho rằng chỉ rất nhanh thôi đám thi thể yêu lang kia sẽ được pháp trận hộ sơn hồi sinh, thực lực tăng mạnh. Đến lúc đó, khẳng định những người xông lên trước là những người gặp nguy hiểm đầu tiên.

Thực lòng mà nói, vừa rồi Lập Thiên rất muốn lên tiếng ngăn cản ba người, tuy nhiên đối với vị tiểu thư họ Đường ranh mãnh kia thì hắn chịu, bởi vì hắn biết dù có nói thì đối phương cũng không nghe, có khi còn bị ăn chửi nữa. Còn a Đào thì là nha hoàn của Hàn Tuyết Liên, dĩ nhiên chính mình không cần ăn no rảnh mở đi quản chuyện nhà người ta làm gì. Về phần Triệu Tử Phục thì là việc ngoài ý muốn, bởi vì khi hắn định lên tiếng can ngăn thì đối phương đã dùng Viễn Li Thuật chạy mất, tốc độ không khỏi quá nhanh đi, thanh âm còn chưa kịp ra khỏi miệng thì người đã không thấy tăm dạng, chỉ đành bất lực nhìn theo.

Lúc này đây, dưới sự khởi xướng của ba thành viên trong nhóm, hàng ngàn chiến tu đệ tử đang chỉnh tề ngăn nắp bỗng dưng lộn xộn hết cả. Đường Nhu Tâm vừa đạp kiếm vừa phi hành, trên cổ đeo hai cái túi trữ vật cỡ lớn, hai tay cùng lúc thi triển Khống Linh Thuật, bay đến đâu thì linh khí phóng ra đến đó, loáng cái đã chụp lấy thi thể yêu lang rồi nhét vào túi, tốc độ nhanh đến hoa mắt chóng mặt. A Đào thì hành vi có từ tốn lễ độ hơn, nàng một tay cầm túi hỗn độn, một tay thì nhặt yêu lang, cứ thi triển Viễn Li Thuật tiếp cận yêu lang thì dùng tay phải xách lên rồi nhét vào túi bên tay trái, tốc độ cũng nhanh không kém.

Triệu Tử Phục tuy đi sau nhưng lại không chậm chân hơn hai người đi trước, vừa tới đã dùng hai tay thi triển Khống Linh Thuật nhấc bổng một đống thi thể yêu lang xung quanh thân rồi nhét vào túi trữ vật đeo ở bên hông, cách làm có phần hơi thô nhưng mang lại hiệu quả kinh người, y đi đến đâu thì nơi đó chỉ còn lại mấy vũng máu lớn, thi thể yêu lang đều bị vơ vét sạch bong sáng bóng. Những người khác thấy cảnh này thì ban đầu hơi ngây ra, bất quá rất nhanh đã tỉnh ngộ, lập tức tham gia vào công cuộc tranh đoạt nội đan yêu lang đang nằm vung vãi đầy đất.

- Mọi người mau đoạt!

Tiếng kêu gọi không biết của ai vang lên như sấm dậy mùa xuân, cũng đồng thời đánh dấu phần khởi động của cuộc thi tranh đoạt nội đan Hoả Nhãn Yêu Lang chính thức bắt đầu. Có lẽ ngay cả cái tên mạnh miệng hô hào cũng không biết rằng, tốc độ và cường độ của cuộc thi này cao hơn tất cả những cuộc thi mà hắn ta từng tham gia trong quá khứ, thế cho nên thời điểm phần thi khởi động mới định xuống thì chớp mắt sau đã nhảy băng sang phần thi chạy nước rút rồi. Mà đến khi hắn ta nhìn lại thì cả cuộc thi đã đến phần về đích, lúc này mới tá hoả phát hiện chỉ vì bản thân có lòng tốt nhắc nhở các sư huynh đệ đồng môn một tiếng mà bỏ lỡ vài giây quan trọng nhất trong cuộc đời, kết quả là yêu đan đã bị đối phương chiếm đoạt gần hết, giận không thể tả.

Cũng may, tên này là loại người nhanh trí, nhận thấy bản thân đã sai thì lập tức sửa sai, vèo một tiếng đã tham gia tranh đoạt cùng mọi người, nửa câu phàn nàn cũng không thèm nói. Tuy nhiên bất kỳ ai cũng dễ dàng nhìn thấy trạng thái của hắn ta không được tốt cho lắm, hai má đỏ bừng như lửa, miệng thì lầm bà lầm bầm cái gì đó như đang chửi xéo đám đồng môn ác tâm thất đức trong bụng, trong khi đó mỗi một lần thi thể yêu lang bị đám đồng môn nhanh tay hơn đoạt mất thì y như rằng lần ấy sẽ thấy hắn ta dùng nắm đấm vỗ ngực thùm thụp như đang trừng phạt bản thân vì cái tội quá lương thiện của mình. Cảnh này cũng chọc cho các thành viên trong ban giám sự cạn lời, chỉ biết cười khổ nhìn nhau chứ chẳng thể làm gì.

Tổng quan mà nói, thực ra cũng không chỉ có tên chiến tu đệ tử vừa rồi là đáng chú ý, mà có rất nhiều người khác cũng đáng chú ý. Bởi vì nội đan yêu lang giá trị quá lớn, dẫn đến người nào cũng muốn chiếm đoạt càng nhiều càng tốt, dù một viên cũng không chịu bỏ qua, đó là nguyên nhân khiến cho cuộc tranh đoạt nhanh chóng tiến đến giai đoạn cao trào. Ban đầu, khi số lượng yêu lang còn nhiều thì mọi chuyện chỉ dừng lại ở chuyện người tranh ta đoạt, ai nhanh tay hơn thì được. Bất quá đến khi số lượng thi thể yêu lang ít đi thì mọi chuyện đã khác, không những phải nhanh tay mà tu vi cũng phải cao cường thì mới được. Chả thế mà mới đó có không ít người đồng tâm lập nhóm, cắt máu ăn thề đồng sinh cộng tử, ấy vậy chỉ vì ba bốn viên yêu đan mà chửi nhau ỏm củ tỏi, còn không tiếc lôi cả cha mẹ nhau ra mà mắng nhiếc, cãi nhau nửa ngày trời vẫn chưa phân rõ ai đúng ai sai, nực cười hết chỗ nói.

Ở một nơi khác, không biết sự thể thế nào mà hai tên chiến tu đệ tử chỉ vì tranh cướp một cái thi thể yêu lang dẫn đến xung đột, còn rút kiếm ra đòi liều mạng một phen. Chẳng ai ngờ còn chưa kịp động thủ thì Mặc Nghiên sư huynh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh, đùng một cái đã cho hai tên hai cái bạt tai choáng váng đầu óc, mỗi người đều bị đánh văng xuống đất, máu mồm máu miệng phun ồ ồ, răng cũng rơi mất vài cái. Cuối cùng, cả hai bị người trong ban giám sự lôi cổ ra khỏi chiến trường, chính thức bị loại khỏi đợt lịch luyện chiến tu phù chiếu, nội đan yêu lang hay tài bảo cái gì đều bị tịch thu toàn bộ, mất cả chì lẫn chài. Sau sự kiện ấy, những người khác chính thức bị doạ sợ, tuy rằng mức độ cạnh tranh càng lúc càng cao nhưng ai nấy đều giữ được bình tĩnh, không dám làm liều như hai tên đồng môn thiểu năng trí tuệ vừa rồi, sợ không may chọc giận Mặc Nghiên sư huynh thì lại thiệt của thua thân nữa.

Lập Thiên đứng từ xa mà nhìn, nhìn thấy đám chiến tu đệ tử sống mái với nhau để tranh giành thi thể Hoả Nhãn Yêu Lang thì cảm thấy chuyện này không khỏi quá hoang đường đi. Dù sao nếu yêu lang sống lại, kiểu gì chả vùng lên ăn thịt vài tên, lúc đó chả doạ cho cả bọn chạy mất dép ấy chứ, còn bày đặt ngồi đó mà tranh với đoạt. Thế nhưng nhìn được một lúc, trông thấy Đường Nhu Tâm thuận lợi thu rất nhiều thi thể Hoả Nhãn Yêu Lang vào tay, tiếp đó là a Đào, rồi đến Triệu Tử Phục, sau đó là đám chiến tu đệ tử, hắn bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó không đúng đang diễn ra ở đây. Bất tri bất giác, Lập Thiên đảo mắt nhìn lên trời cao chờ đợi, chỉ là số lượng thi thể yêu lang đang vơi dần đi mà áng mây vàng thần kỳ kia vẫn chưa xuất hiện, khiến hắn lo lắng không thôi. Đang lúc tinh thần bấn loạn, chợt thấy Hàn Tuyết Liên vẫn đứng yên bất động bên cạnh, Lập Thiên bèn bâng quơ hỏi:

- Tiểu nha đầu, đám người kia lá gan không khỏi quá lớn đi, bọn họ không sợ yêu lang sống lại sẽ tấn công ư, hay là bọn họ vẫn chưa biết chuyện yêu lang có thể hồi sinh? Còn nữa, ngươi thử nói xem, vì sao lần này kim vân lại xuất hiện muộn như vậy, phải chăng là vì số lượng yêu lang bị giết chết nhiều hơn lần trước nên thời gian chuẩn bị cũng lâu hơn thường lệ?

Lập Thiên vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hàn Tuyết Liên, nhưng nói đến đây thì chợt nhớ ra một vấn đề không kém phần quan trọng, lại cao giọng hỏi:

- Nhưng mà không đúng, bọn họ không biết chuyện yêu lang có thể phục sinh nhưng ta và ngươi thì biết rất rõ nha, thế thì vì cái gì ngươi không ngăn cản a Đào mà để nàng ta đi theo Đường Nhu Tâm, không sợ nàng bị tiểu yêu tinh kia hại chết hay sao?

Hàn Tuyết Liên nghe hỏi thì biết Lập Thiên đang lo lắng cái gì, cẩn thận suy nghĩ đầu đuôi mọi việc lại một lần, cố sắp xếp mọi chuyện theo đúng trình tự vốn có, một lúc sau mới chầm chậm lắc đầu mà đáp:

- Chắc là không đâu! Ngươi nói thế là có điều không biết rồi, vừa nãy hai người chúng ta trò chuyện, a Đào có kể lại lúc ba người bọn họ đi tìm chúng ta thì đã thử qua rất nhiều cách để xâm nhập cấm chế bảo hộ Thần Tuyết Sơn mà không được, cho nên chỉ đành dùng đến Thông Linh Phù nhờ trợ giúp, chỉ đáng tiếc kết quả cũng không khả quan hơn. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng núi lở đất nứt từ sâu trong Thần Tuyết Sơn vọng ra, a Đào vì quá lo lắng nên đã liều mạng xông tới, ai ngờ lại xuyên qua được, lúc đó mới biết cấm chế đã biến đi đâu mất. Sau khi liên kết các sự tình lại với nhau, ta cho rằng khả năng lúc ta lấy đi Điệp Băng Hoa cũng chính là lúc cấm chế hộ sơn bị dỡ bỏ, cho nên bọn họ mới vào đây được.

- Chưa hết, sau khi tiến vào Thần Tuyết Sơn, bọn họ còn chạy lên đỉnh núi tìm kiếm. Bất quá khi chạy lên đó, bọn họ mới thấy có một cái hố vừa sâu vừa rộng thông từ đỉnh núi tới chân núi, chính là nơi hai người chúng ta ngã xuống. Chỉ có điều vì trong hố đã bố trí cạm bẫy nên không ai dám đi xuống thăm dò, đành phải xuống núi để tìm lối vào khác. Cũng không ngờ kế hoạch này của bọn họ cũng không thuận lợi, trên đường gặp phải không ít yêu lang truy đuổi. Bọn họ cứ lòng vòng trên sơn đạo, đến khi ta dùng thần cung phá vỡ vách đá thì nơi đó cách đám người bọn họ không xa, cho nên vừa nghe thấy chấn động thì lập tức chạy tới, rút cuộc mới bắt gặp chúng ta tại đây.

Hàn Tuyết Liên cẩn thận giải thích, đến khi nói xong thì cảm thấy mọi chuyện bản thân đã nắm bắt không sai biệt lắm, câu chuyện thuật lại đủ cặn kẽ rõ ràng, tương lai trở về tông môn cũng có cái để ăn nói với chưởng môn và mười vị trưởng lão. Tuy nhiên Lập Thiên thì không, hắn nghe nàng giải thích mà tay chân cứ bủn rủn hết cả ra, chỉ qua một lát thân thể đã mềm nhũn như con bún, cơ hồ đứng không nổi nữa, run rẩy hỏi lại:

- Nói như ngươi, nói như ngươi thì pháp trận hộ sơn đã bị phá vỡ, cho nên việc đám yêu lang kia hồi sinh là không thể nào chứ gì?

Hàn Tuyết Liên gật đầu như bổ củi, chắc nịch đáp:

- Đúng vậy! Trước đây ngươi từng nói yêu lang hồi sinh là do pháp trận bao phủ Thần Tuyết Sơn làm ra, bây giờ nó bị ta phá hủy, đám yêu lang kia dĩ nhiên là không thể hồi sinh được rồi!

Nghe xong câu, Lập Thiên cứ có cảm giác như bị Hàn Tuyết Liên dùng búa nện vào đầu, không những đầu óc choáng váng, thân thể rụng rời mà cả tâm hồn nhỏ bé cũng chao đảo như con thuyền gặp cơn dông bão, làm cách nào cũng không định trụ được. Theo quán tính, Lập Thiên đưa mắt nhìn về chiến trường, nơi vừa có rất nhiều thi thể Hoả Nhãn Yêu Lang nằm đó. Thế nhưng khi hắn nhìn lại, hàng vạn đầu yêu lang vậy mà chỉ còn thưa thớt mỗi nơi một con, tổng cộng cũng chỉ đến đôi ba trăm con là cùng. Dựa theo tốc độ hiện tại, cùng lắm thì chỉ mấy tức hơi thở nữa số còn lại cũng bị đoạt hết. Thấy cảnh ấy, Lập Thiên gấp đến tim muốn ngừng đập, liền nhìn Hàn Tuyết Liên với vẻ vô cùng giận dữ, quát ầm lên:

- Tiểu nha đầu chết tiệt, một chuyện quan trọng như vậy mà tại sao bây giờ ngươi mới nói?

Bất ngờ bị mắng, Hàn Tuyết Liên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, dĩ nhiên không cho rằng việc chậm trễ giải thích là lỗi của mình, tỉnh bơ đáp:

- Thì ngươi có hỏi ta đâu? Ta tưởng ngươi biết rồi. Hơn nữa nãy giờ ta bận quan sát chiến cuộc, chờ đợi thời cơ chứ có rảnh rang đâu mà nói!

- Ngươi...!

Lập Thiên tức quá chỉ thẳng mặt Hàn Tuyết Liên, thực rất muốn tát nàng mấy phát cho khôn người ra. Tuy nhiên nhớ đến bản thân không có nhiều thời gian để đôi co với đối phương nên mới thôi. Hiện tại đám đồng môn của hắn đang chật vật tranh đoạt nội đan yêu lang, thậm chí còn không kịp bổ đầu ra lấy nội đan mà nhét nguyên cả con vào túi trữ vật, tốc độ không hề chậm. Nếu hắn còn trì hoãn nữa thì chỉ e đến sợi lông yêu lang cũng không có chứ đừng nói cái gì nội đan.

- Tiểu nha đầu chết tiệt, đợi lúc về tiểu gia sẽ tính sổ với ngươi!

Hít sâu một hơi, Lập Thiên cố đè xuống cơn tức đang dâng lên tận óc, không nói không rằng hướng nơi có thi thể Hoả Nhãn Yêu Lang phóng vụt đi. Trên đường đi, dù đang ở rất xa nhưng ánh mắt hắn đã khoá chặt lấy một cái thi thể yêu lang ở gần bản thân nhất, tu vi toàn thân ầm ầm bùng nổ, Viễn Li Thuật vận hành ở mức tối đa, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, loáng cái đã tiếp cận mục tiêu, cánh tay nhanh chóng chụp tới.

Cũng không ngờ rằng, khi cánh tay Lập Thiên mới đưa ra thì một cánh tay khác đã đến trước, chưa gì đã lôi giật tuyết lang về phía ngược lại khiến hắn chụp hụt. Nhận lấy thất bại chỉ trong gang tấc, Lập Thiên hậm hực ngẩng mặt nhìn lên, thấy tên đồng môn tranh giành với mình diện mạo lạ hoắc lạ huơ thì không biết nói gì. Hắn cho rằng đối phương chưa nghe qua tiếng tăm của mình mới dám làm ra hành vi đó, chứ nếu không có cho mười lá gan cũng không dám. Càng không thể tin, đối phương đoạt đồ của hắn còn dám dùng thứ giọng điệu bỡn cợt mà nói:

- Lập Thiên sư huynh, đã nhường rồi!

Tên kia nói xong thì quay đầu chạy sang chỗ khác, mà Lập Thiên dù ấm ức lắm nhưng chỉ đành nhịn xuống, ánh mắt mới đảo một vòng liền đã khoá chặt lấy mục tiêu tiếp theo. Chỉ là mặc kệ Lập Thiên nỗ lực to lớn thế nào, tu vi cường đại ra sao, lần này hắn vẫn bị một tên chiến tu đệ tử khác nẫng tay trên, tức đến bầm gan tím ruột mà không làm gì được. Tên kia khi thấy người bại dưới tay mình là Lập Thiên thì cũng nở nụ cười rất đỗi chân thành, nói:

- Lập Thiên sư huynh, xin lỗi nhé! Sư đệ gia cảnh bần hàn, chỉ vì lòng tham mà nhất thời mạo phạm, mong sư huynh bỏ quá cho!

Lập Thiên nghe thế thì không cảm thấy vui vẻ gì mà giống như bị tên kia đánh cho mấy bạt tai đau điếng. Chỉ là đối phương đã khách khí như vậy, hắn dù không phục cũng không thể đè người ta ra đánh cướp nha. Bất lực, Lập Thiên bèn hướng một cái thi thể yêu lang khác lao tới, chỉ là lần này còn đáng giận hơn, hắn mới xuất hiện sau quá trình viễn độn thì một tên đồng môn gần đó đã dùng Khống Linh Thuật kéo đầu yêu lang về phía bản thân, Lập Thiên thấy thế thì dùng Khống Linh Thuật kéo lại. Cũng không ngờ trong lúc hai bên đang giằng co thì có một tên khác nhảy bổ vào chộp mất, thế là cả hai xôi hỏng bỏng không, mà cái tên kia sau khi ăn hôi còn hướng hắn nói:

- Ah, thì ra là Lập Thiên sư huynh, đắc tội, đắc tội!

Thất bại ba lần liên tiếp, Lập Thiên căn bản không có tâm trạng đâu mà đi nghe mấy lời khách khí của đám đồng môn giả nhân giả nghĩa kia nữa. Lần này, hắn quyết tâm phải thu được ít nhất một con, vớt vát mặt mũi trước mặt tất cả mọi người. Dù sao lần này đi hắn đã mất mát quá nhiều thứ rồi, nếu trở về mà ngay cả một viên yêu đan cũng không có trong khi đám đồng môn lại bồn đầy bát tràn thì ai mà coi cho được. Nhưng có vẻ như ông trời hôm nay ngủ quá say sưa đi, cho nên sau khi chộp hụt con thứ tư, Lập Thiên đã được tên đồng môn khuyến mãi thêm một câu:

- Lập Thiên sư huynh, chúc may mắn lần sau!

Lời chúc nghe thì hay thật đấy, nhưng thực tế sao mà cay nghiệt phũ phàng quá. Sau lời chúc Lập Thiên buồn bực căng mắt nhìn lại, nhưng mà có nhìn thấy bất kỳ thi thể yêu lang nào nữa đâu, căn bản làm gì có lần sau để mà may mắn cơ chứ. Lập Thiên như người mất hồn đứng đó, cảm thấy một kiếp nhân sinh sao mà bất hạnh quá đỗi. Hắn chỉ chậm chân có bấy nhiêu thôi mà hàng vạn đầu yêu lang đã bị đám đồng môn chiếm đoạt hết cả, thậm chí đến một cái cũng không chừa phần cho hắn, thế này thì thiên lý ở đâu, từ bi ở đâu.

- Trời ơi! Sao ta lại đau lòng thế này hả trời?