Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 145: Phù Chiếu Lẻ



Sau khi đặt biệt danh cho Hàn Tuyết Liên xong, Lập Thiên một đường chạy thẳng tới Minh Tiêu Điện, dự định tìm gặp chưởng môn thương lượng chút chuyện. Cãi lộn với tên đệ tử canh cửa nửa ngày, rút cuộc hắn cũng được Tử Diêu chân nhân cho vào. Vừa thấy bóng dáng Lập Thiên, sắc mặt Tử Diêu chân nhân liền sa sầm xuống, hỏi:

- Tiểu tử, ngươi lại có chuyện gì nữa sao?

Lập Thiên nghe thấy chữ lại cộng thêm nữa sao bị Tử Diêu chân nhân cố tình đính kèm vào câu thì biết ngay đối phương đang chê mình phiền phức, đáp:

- Ngài đừng hiểu lầm, thực ra ta chẳng có chuyện gì cần ngài giúp đỡ cả!

Tử Diêu chân nhân thấy Lập Thiên bình tĩnh đối đáp thì nửa tin nửa ngờ, hỏi lại:

- Thật thế sao? Vậy đừng có nói ngươi liều mạng đòi gặp ta chỉ để nói chuyện phiếm đấy nhé?!

Lập Thiên quả quyết đáp:

- Hiển nhiên là không rồi. Ta đến gặp ngài là vì có chuyện đặc biệt quan trọng muốn nói!

Tử Diêu chân nhân hơi rướn người tới phía trước, hỏi:

- Chuyện đặc biệt quan trọng gì cơ? Hay là nói, người như ngươi thì còn có thể có chuyện quan trọng gì mà phải cần đích thân bổn chưởng môn tới giải quyết?

Lập Thiên bất mãn đáp:

- Ngài đừng xem thường ta như vậy có được không? Ta biết là ta hay gây rắc rối cho ngài, nhưng tất cả những chuyện đó đâu phải do ta mong muốn. Suy cho cùng ngày nào ta cũng vất vả chạy đôn chạy đáo để làm cho xong việc chứ có phải ăn không ngồi rồi, nhàn hạ hưởng thụ vinh hoa phú quý tông môn cấp phát cho đâu.

- Với lại tiểu nha đầu họ Hàn kia nhập môn sau ta, thế mà bây giờ đã được tứ trưởng lão thu nhận làm thân truyền đệ tử rồi. Còn ta nhập môn đã lâu, cống hiến cũng có cái gọi là, không có công lao cũng có khổ lao, thế mà ngoài cái lệnh bài hữu danh vô thực ra thì cái gì cũng không có, ngài nói như thế là đạo lý gì?

Tử Diêu chân nhân ngồi trên ghế lớn, chỉ cần nghe qua mấy câu từ miệng Lập Thiên là biết hắn đang nghĩ cái gì ngay, chỉ e chính bởi nguyên nhân này hắn mới tìm tới tận cửa, chắc là cho rằng bản thân chịu thiệt thòi nên muốn đi đòi cái công đạo đây mà. Đợi Lập Thiên nói xong, Tử Diêu chân nhân mới lên tiếng:

- Nói như vậy, ngươi đến đây là muốn ta lập tức thu ngươi làm thân truyền đệ tử như vị Hàn đại tiểu thư kia sao?

Lập Thiên chu môi nói:

- Nếu ta nói đúng vậy thì thế nào?

Tử Diêu chân nhân lắc đầu khẳng định:

- Vậy thì khiến ngươi thất vọng rồi, ta chưa có ý định thu nhận đệ tử!

Lập Thiên không phục hỏi lại:

- Vì sao chứ?

Tử Diêu chân nhân không chút do dự đáp:

- Không vì sao cả. Tứ trưởng lão là tứ trưởng lão, ta là ta, làm sao có thể đánh đồng với nhau được. Hơn nữa vị Hàn đại tiểu thư kia có gia thế hùng hậu, có thần vận gia thân, có tư chất xuất chúng, thậm chí vẻ ngoài cũng xinh đẹp bất phàm. Đổi là ngươi, ngươi có không? Ngươi ngoài thích gây chuyện khiến người ta đau đầu nhức óc ra thì còn làm được chuyện gì nữa? Ta vì sự vụ tông môn mà ngày đêm thức khuya dậy sớm, mới có mấy chục tuổi đầu mà tóc muốn rụng gần hết. Nếu còn thu ngươi làm thân truyền đệ tử, chắc chỉ qua vài ba tháng thì ta nên đến Đoạn Trần Tự làm nhà sư được rồi!

Lập Thiên bị Tử Diêu chân nhân nói thẳng mặt không chút nể nang thì nhất thời cứng họng, căn bản hết đường chối cãi, bèn lảng sang chuyện khác, nói:

- Thôi được rồi. Ngài không thu cũng được, đáp ứng ta một yêu cầu nhỏ thay vào đó chắc là được chứ gì?!

Tử Diêu chân nhân bị Lập Thiên dẫn đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, hai tay vô thức day day thái dương, hỏi:

- Lại là yêu cầu gì nữa?

Lập Thiên mạnh dạn nói:

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là trong thời gian tới ta muốn nhận một loại phù chiếu có thể đi làm một mình ấy, không muốn đi chung với nhiều người như trước nữa.

Ban đầu Tử Diêu chân nhân còn tưởng Lập Thiên tìm đến là vì chức vị chân truyền đệ tử, không cần cân nhắc đã thẳng thừng cự tuyệt. Ai mà ngờ mấy lời đó là Lập Thiên thuận miệng nói chơi cho vui, chứ chủ yếu là vì xin nhận loại phù chiếu riêng lẻ, thâm tâm lại liên tưởng đến chuyện sâu xa hơn, nghiêm túc hỏi:

- Ồ? Vậy là ngươi cảm thấy loại chiến tu phù chiếu tông môn đang theo đuổi có chỗ nào không phù hợp ư?

Lập Thiên lắc đầu đáp:

- Không phải! Chả là đi với nhiều người thì quá nhiều biến số, ta thích đi một mình để dễ dàng kiểm soát đại cục hơn cơ!

Tử Diêu chân nhân dựa theo gợi ý Lập Thiên đưa ra để lý giải vấn đề sâu xa bên trong, qua một lúc mới nói:

- Ý của ngươi có phải là số lượng thí sinh càng đông thì quá trình lịch luyện càng dễ xảy ra sự cố. Ngoài ra, chênh lệch tu vi giữa các thí sinh càng lớn cũng dễ dẫn đến phát sinh xung đột ngoài ý muốn, có đúng thế không?

Lập Thiên thành thực phân trần, trước là muốn thu thập một vài chỗ tốt về phía mình để bù đắp phần thua thiệt trong quá khứ, sau là để tránh những sự tình mất kiểm soát trong tương lai, ai mà biết hắn nói một đường thì chưởng môn lại hiểu sang một nẻo. Hắn chẳng qua là sợ bị đám đồng môn mặt dày vô liêm sỉ kia chiếm đoạt công lao chứ nào có nghĩ đến mấy chuyện sâu xa đó, thế mà cái vị ngồi trên kia lại suy diễn thành nhiều vấn đề hóc búa như vậy, bảo hắn biết trả lời làm sao bây giờ.

- Chưởng môn, thực ra ta không hề có ý đó!

Thấy Lập Thiên cứ ấp a ấp úng, tác phong còn thiếu chuẩn mực, Tử Diêu chân nhân bất ngờ nổi đoá, trầm giọng quát:

- Tiểu tử, bổn tọa đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, không phải đùa cợt. Mau nói, thực ra là có ý gì?

Bị chưởng môn trách mắng, Lập Thiên nhất thời khó xử, ngượng ngịu đáp:

- Chưởng môn, ngài cũng biết rồi đấy, ở trong đợt lịch luyện vừa qua, chính là Hàn Tuyết Liên, thành viên trụ cột của nhóm ta dùng một tiễn tiêu diệt yêu lang, sự thật không thể chối cãi. Theo lý mà nói, thành viên nhóm ta tiêu diệt yêu lang thì yêu đan cũng phải thuộc về nhóm ta mới đúng. Nhưng thực tế thì sao, đám người kia không cảm tạ ơn cứu mạng thì thôi đi, còn không biết xấu hổ cùng mấy người chúng ta tranh đoạt yêu đan, kết quả khiến cho thu hoạch của nhóm ta giảm sút nặng nề. Tuy rằng xếp hạng tổng thể của nhóm ta không thấp, nhưng chung quy vẫn chưa xứng đáng với công sức bỏ ra.

- Mặc dù trong chuyện này vị Hàn đại tiểu thư kia không lên tiếng phản đối, nhưng bản thân ta là nhóm trưởng của nàng, ta có quyền lên tiếng nha. Dù sao nàng ta không có ý kiến là vì bản thân nàng ta đã nhận được Huyền Âm Thần Nữ truyền thừa, có thần cung trong tay, đương nhiên mấy viên nội đan Hoả Nhãn Yêu Lang chẳng đáng là gì. Nhưng ta thì khác, trước khi tham gia phù chiếu ta đã bỏ không biết bao nhiêu thời gian, công sức lẫn tiền bạc, đến khi tham gia phù chiếu cũng trải qua mấy bận đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí mấy lần xuýt mất toi cái mạng, thế mà ngay cả một viên nội đan cũng không có, như thế ngài bảo ta làm sao nhẫn nhịn nổi đây?!

Lập Thiên càng nói giọng điệu càng to, không ngừng khoa tay múa chân, rõ là tức giận không hề nhỏ. Tử Diêu chân nhân sớm đã nghe Mặc Nghiên thuật qua chuyện này, cũng biết trong nhóm Lập Thiên là người chịu thiệt thòi nhất, cho nên sau cùng vẫn an bài mọi chuyện theo chiều hướng có lợi cho hắn. Chỉ không ngờ cái tên này được voi đòi tiên, đối với khổ tâm của ông không lĩnh hội được, còn dám cùng ông nói lý lẽ. Đến đây thì Tử Diêu chân nhân cũng chào thua Lập Thiên rồi, bèn nói:

- Chẳng phải tông môn đã bồi thường cho ngươi, xếp ngươi ở vị trí thứ mười trên bảng xếp hạng còn gì? Vị trí này không cao nhưng cũng không phải là thấp, người còn gì không hài lòng nữa?

Tử Diêu chân nhân vừa nhắc đến con số mười, thân thể Lập Thiên bất chợt run lên. Mấy ngày trước, dù biết thông tin tông môn công bố danh sách xếp hạng thành tích nhưng hắn không đi xem chỉ vì lo lắng xếp hạng bản thân quá thấp, sẽ bị người khác chê cười. Có chết hắn cũng không dám nghĩ, chưởng môn không những châm chước cho nhóm của hắn, còn nâng đỡ hắn lên thứ hạng cao đến ngất ngưởng.

Thế nhưng chuyện hắn càng không thể ngờ tới là, vị chưởng môn đáng kính của hắn chọn vị trí nào không chọn mà cứ thích chọn số mười, hại hắn mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên với cái đám đồng môn độc mồm độc miệng chuyên tị nạnh với thành quả của người khác. Đám người kia khi biết tin hắn xếp thứ mười trên bảng danh sách thì không ngừng dùng những lời lẽ thâm độc nhất để mắng chửi hắn, nói đến mức mặt mũi của một chiến tu đệ tử còn thua cả tên cướp giật đầu đường xó chợ, nhục nhã không để đâu cho hết.

Nghĩ vậy, Lập Thiên thật muốn nói thẳng với Tử Diêu chân nhân rằng ngài xếp ở vị trí nào không xếp, hết lần này đến lần khác cứ chọn số mười làm cái gì. Nếu ngài không xếp ở số mười mà xếp sang thứ mười một hay một trăm mười một thì ta cũng không gặp chuyện xúi quẩy như vậy rồi. Bất quá Lập Thiên nghĩ thì nghĩ chứ không dám nói, dù sao cũng không thể để chưởng môn nghĩ hắn là loại người mê tín dị đoan, tin cái gì không tin mà lại đi tin vào mấy sự tình vô căn cứ, cho nên chỉ đành lắc đầu nguầy nguậy mà đáp:

- Vậy cũng không ăn thua! Vị Hàn tiểu thư kia sở dĩ có thể đứng đầu danh sách mà không ai lên tiếng dị nghị là bởi vì tất cả mọi người đều ăn hôi thành quả của nàng ta, chẳng ai ngu đến nỗi đi chỉ trích ân nhân cứu mạng mình để bị người khác chửi vào mặt là loại vong ân bội nghĩa cả. Hơn nữa nàng ta gia thế hùng hậu, cơ duyên đầy mình, còn được tứ trưởng lão xem trọng, có cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám nói.

- Trong khi ta lại khác, trong tông môn ta chẳng có chỗ dựa, bằng hữu thì ít địch nhân thì nhiều, còn cái lệnh bài ngài đưa cho hiện tại chẳng dọa nạt được ai. Nhớ lúc trước, tất cả mọi người đều biết ta không chiếm được bất kỳ một viên yêu đan nào, bây giờ bỗng dưng thấy ta được xếp hạng cao, tất nhiên là không phục rồi. Người thì nói ta được chưởng môn thiên vị, người thì nói ta là loại trưởng nhóm vô dụng chuyên ăn bám thành viên, không làm được trò trống gì nên chiếm đoạt thành tích của các thành viên trong nhóm để làm lợi cho mình, đạt xếp hạng cao. Hiện tại, cho dù ta có mười cái miệng cũng nói không lại bọn họ nữa là một.

- Con bà nó chứ, nếu không phải vì tiểu hồ ly họ Đường phá hỏng kế hoạch thì nhóm của ta đã là nhóm đầu tiên thành công săn giết yêu lang, thu nhập đầy túi, trở thành nhóm có thành tích đứng đầu đợt phù chiếu này rồi, cần gì ngửa tay xin ngài chiếu cố. Thế mà nguyên cả một chuyến đi, ta là người hy sinh nhiều nhất vậy mà lại là người có thu hoạch ít nhất, vô duyên vô cớ làm nền cho tất cả những người còn lại, ngài nói ta có nên than vãn hay không?

Tử Diêu chân nhân nghe xong thì đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, nguyên lai tên này muốn nhận phù chiếu đi lẻ là vì lo lắng bị người khác nẫng tay trên mà không làm gì được, thế mà mình còn lo bò trắng răng. Bất quá bây giờ có biết cũng chịu rồi, kết quả đã được định xuống, không thể thay đổi được nữa. Cho nên để giải quyết vấn đề trước mắt, biện pháp duy nhất chỉ có thể là thành toàn cho mong muốn của Lập Thiên mà thôi.

- Vậy ngươi muốn nhận loại phù chiếu gì?

Lập Thiên thấy Tử Diêu chân nhân chịu nhượng bộ thì lập tức từ trong chuỗi đau buồn đi ra, nói:

- Loại gì cũng được, thí dụ như tiêu diệt yêu thú gây hại hay truy lùng hang ổ của đám tu sĩ Trường Sinh Phái ở Cửu Chân quận chẳng hạn, miễn sao bằng thực lực của ta có thể đảm nhận là được.

Tử Diêu chân nhân suy nghĩ một chút, phân trần:

- Có thì có đấy, nhưng ngươi không sợ đi một mình sẽ gặp phải bất trắc ư? Tự lĩnh phù chiếu một khi gặp rắc rối sẽ không có người tới tiếp ứng ngươi đâu!

Lập Thiên tự tin đáp:

- Không sao! Ta tự lo được. Đã là chiến tu đệ tử mà cứ lo được lo mất, sợ đông sợ tây thì làm chiến tu đệ tử làm cái quái gì, về nhà lấy vợ sinh con đi cho xong chuyện.

Tử Diêu chân nhân nghe Lập Thiên ăn nói hùng hồn, khí khái hiên ngang thì trong tâm vui mừng khôn xiết, thầm cám ơn trời phật vì trong giai đoạn khó khăn nhất ông trời lại gửi vào tông môn một tên máu chó xối đầu, không biết sống chết là gì này. May nhờ có hắn nên công cuộc cải cách của ông mới đi đến ngày hôm nay, bằng không mà nói có khi kế hoạch đã chết yểu từ trong trứng nước rồi. Bây giờ hắn chỉ đòi hỏi có bấy nhiêu đây, tính ra so với công lao hắn lập ra cho tông môn vẫn còn ít chán, đồng ý thì đồng ý, không cần phải suy nghĩ gì cho phức tạp ra.

- Được thôi, ta đồng ý với ngươi! Loại phù chiếu mà ngươi nói tông môn có rất nhiều, bất quá xưa nay vẫn do các đệ tử nội môn đảm nhiệm. Nếu ngươi muốn nhận, vậy tông môn sẽ tiến hành triệu tập bọn họ trở về, sau đó giao cho các chiến tu đệ tử đi làm. Theo ta nghĩ thì cách làm này cũng tốt, bởi vì đám nội môn đệ tử ngoài kia mà trở về thì tông môn sẽ có thêm nhân lực làm việc, giảm bớt gánh nặng cho các đệ tử nội môn hiện tại. Trong khi đó, chiến tu đệ tử cấp cao như ngươi đi nhận nhiệm vụ sẽ dễ thu được nhiều điểm cống hiến hơn, cũng giảm bớt áp lực cho tông môn khi mà số lượng tu sĩ khắp bắc phương đến đăng ký tham gia chiến tu phù chiếu đang tăng lên một cách chóng mặt, cơ hồ đã vượt quá dự kiến gấp mấy lần.

Nghe đến sự tình số lượng tu sĩ đăng ký tham gia chiến tu phù chiếu tăng mạnh, Lập Thiên chợt sững sờ. Trước đây, số lượng thí sinh đến đăng ký lần đầu vốn đã đông lắm rồi, mà bây giờ chưởng môn còn nói số lượng tăng cao đến chóng mặt, như vậy thì số lượng phải nhiều đến cỡ nào đây? Chỉ e trong tương lai tông môn phải lập ra mấy cái chiến tu phù chiếu cùng lúc hoạ may mới đáp ứng được nhu cầu của đám tu sĩ trẻ đầy tham vọng này mất.

- Ồ, là vì chuyện Hàn Tuyết Liên nhận được đại cơ duyên khi đi lịch luyện chiến tu phù chiếu ư?

Tử Diêu chân nhân gật đầu thừa nhận, nói:

- Đúng vậy. Nhưng trong đó cũng có một phần là vì tên tuổi của ngươi!

Lập Thiên được chưởng môn mở lời khen tặng thì chẳng thấy vui mừng tẹo nào, bởi vì hắn thừa biết đây là lời khách sáo của vị ấy mà thôi, hoàn toàn không thể tin là thật, nói:

- Haiz, ngài đừng có tâng bốc ta, ta vẫn là không bằng cái tên họ Đằng kia. Ngài không muốn thu ta thì thu hắn ta đi cũng được. Ta đi đây!