Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 146: Cả Vú Lấp Miệng Em



- Này tên nhà quê, lại đây bổn cô nương có chuyện muốn nói!

Vừa bước ra khỏi Minh Tiêu Điện, còn chưa biết đi đâu thì Lập Thiên đã nghe thấy tiếng gọi oang oang bên tai, mới nghe qua thanh âm liền biết chủ nhân của nó là ai, bụng dạ cồn cào bất an, thâm tâm tin chắc vận xui được mùa kéo tới, trước sau chả thèm đưa mắt nhìn sang, miệng thì không ngừng kêu khổ:

- Chưởng môn ơi là chưởng môn, số mười ơi là số mười, tiểu gia cũng không mắc nợ gì các ngươi nha. Con bà nó chứ, Đường tiểu yêu tinh, tiểu gia chưa tìm ngươi tính sổ đã là may mắn lắm rồi, còn dám vác mặt đến, để tiểu gia xem xem ngươi định dở cái trò gì?!

Lập Thiên mệt mỏi đi tới chỗ Đường Nhu Tâm, thấy hôm nay đối phương ăn mặc giản dị, khí sắc vui tươi, trường đao không mang theo bên mình, tâm trạng dường như đang rất tốt thì hỏi:

- Đường tiểu yêu tinh, ngươi còn dám đến đây gặp ta? Tiểu gia nghe nói mấy hôm trước lúc giao nộp thành quả lên tông môn ngươi thiếu trung thực, có thật thế không?

Đường Nhu Tâm chỉ cần nghe qua là biết Lập Thiên muốn ám chỉ chuyện gì, nguyên lai là nhắc đến việc nàng cố tình giấu diếm một túi nội đan Hỏa Nhãn Yêu Lang không giao nộp cho tông môn nhưng về sau lại bị phát hiện. Vốn dĩ chuyện đó đã bị cha nàng dùng quan hệ đè xuống, rất ít người biết, nàng cũng không ngờ Lập Thiên lại biết. Chỉ là nghĩ qua, Đường Nhu Tâm không cho chuyện này có gì ghê gớm, bởi vì cha nàng là cốc chủ Thiết Luyện Cốc, yêu đan dù ít dù nhiều kiểu gì mà chả đến tay ông, nàng giữ lại có mấy chục viên thì sau cùng cũng là đưa cho ông ấy, kết quả có khác gì nhau đâu.

- Thế thì sao nào? Yêu đan là do ta đoạt, ta muốn đưa cho ai thì đưa chứ?

Lập Thiên nổi điên quát:

- Tiểu yêu tinh, ngươi đừng có quá quắt. Ban đầu cả nhóm đã giao ước yêu đan thu được sẽ chia đều, ngươi tự ý giữ làm của riêng chính là vi phạm nguyên tắc, sẽ khiến thành tích của cả nhóm bị giảm sút, ngươi có biết không? Tiểu gia còn chưa tính sổ chuyện ngươi phá hoại kế hoạch của cả nhóm, thế mà ngươi dám cả gan làm ra loại sự tình bất nhân bất nghĩa đó, lương tâm của ngươi bị chó tha mất rồi hay sao?

Đường Nhu Tâm chanh chua đáp:

- Dù sao yêu lang cũng không phải do ngươi giết, ngươi có tư cách gì mà nói. Hơn nữa nếu không có bổn cô nương nhanh tay lẹ mắt, trưởng nhóm như ngươi đã xếp thứ chót đợt phù chiếu này rồi, còn ở đó mà lắm mồm.

Lập Thiên nghe nói mà tê tái cả tâm hồn, giống như bị Đường Nhu Tâm dùng muối chà xát lên vết thương đang hở miệng, vừa đau đớn vừa xót xa cho số phận cơ hàn của mình. Hắn xác định nếu cuộc sống là chuỗi tháng ngày cùng nữ nhân rao giảng đạo lý, vậy cũng đồng nghĩa với cái chết sẽ là vùng trời bình yên vĩnh hằng. Chứ cứ đi cãi nhau với đám nữ nhân con nhà thế gia đại phiệt chuyên cậy quyền cậy thế ức hiếp người này, dù không bị đánh chết cũng tức đến nhồi máu cơ tim mà chết thôi. Rút kinh nghiệm từ những lần cãi cọ với Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên dứt khoát nói:

- Hừ, tiểu yêu tinh, tiểu gia không thèm đôi co với ngươi. Có chuyện gì mau nói, ta còn có việc.

Đường Nhu Tâm điềm nhiên như không, đáp:

- Là cha ta gọi ngươi đến có chuyện cần bàn bạc!

Lập Thiên ngẩn ngơ, cứ tưởng tiểu yêu tinh này có chuyện gì, ai mà ngờ là cha nàng muốn gặp mình. Bất quá khi nghĩ tới Thiết cốc chủ, trong đầu Lập Thiên lập tức hiện lên vô số chuyện không vui, bèn nói:

- Hả? Cha ngươi có chuyện muốn cùng tiểu gia bàn bạc ư?! Đúng là chuyện lạ đời nha. Lão ta lấy vảy giao long của tiểu gia đi chế luyện bảo giáp cho con gái, còn lén lút khắc ấn Cảm Ứng Phù lên trên tiểu gia còn chưa nói cái gì đâu, thế mà lão ta còn chủ động kiếm tiểu gia đến đặt điều kiện. Thôi được rồi, tiểu gia sẽ đi cùng ngươi một chuyến, để xem lão cha của ngươi giải thích mọi chuyện như thế nào!

Dứt lời, Lập Thiên theo chân Đường Nhu Tâm đi tới chỗ Thiết cốc chủ. Để tiếp đón hắn, Thiết cốc chủ đã lựa chọn một địa phương vô cùng yên tĩnh và thoáng đãng bên cạnh vách núi, trên bàn đá là ấm trà đang bốc khói nghi ngút, thư giãn ngồi đợi. Lúc hai bên gặp mặt, Thiết cốc chủ không nói gì mà chỉ đưa tay ra hiệu mời Lập Thiên ngồi xuống. Lập Thiên tuy vẫn ngồi xuống nhưng thái độ thì không tốt một chút nào, trước tiên lên tiếng:

- Thiết lão đầu, lần này ngài gọi ta tới là muốn ra điều kiện thứ hai chứ gì?

Thiết cốc chủ chậm rãi rót ra một tách trà cho Lập Thiên, một tách cho mình, nói:

- Tiểu tử, uống tách trà rồi hẵng nói!

Đợi Lập Thiên uống trà xong, tâm trạng dịu lại, Thiết cốc chủ mới tiếp lời:

- Thực ra lần này ta nhờ Tâm nhi gọi ngươi đến đây chỉ là để cám ơn ngươi mà thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến hai yêu cầu còn lại cả.

Lập Thiên khó tin hỏi lại:

- Cám ơn ta? Cám ơn vì cái gì?

Thiết cốc chủ ôn tồn nói:

- Vì rất nhiều thứ, mà thứ trọng yếu nhất chính là Tâm nhi nhà ta bình an trở về. Mọi chuyện ta đã nghe Tâm nhi kể lại rồi, cũng đã tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành từ những người khác, chung quy vẫn là Tâm nhi nhà ta nợ ngươi một cái nhân tình, lời cám ơn này ta không thể không nói.

Dứt lời, Thiết cốc chủ lại rót cho Lập Thiên một tách trà khác, lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn. Thiết cốc chủ biết rõ, nếu lần này không phải đi cùng Lập Thiên mà đi cùng người khác, nhiều khả năng nữ nhi nhà ông sẽ bị một bầy Hỏa Nhãn Yêu Lang hung ác vây công, thương tích đầy mình, căn bản không thể nguyên vẹn trở về đây được. Nhìn những chiến tu đệ tử bị yêu lang đánh đến mức thập tử nhất sinh, chỉ thử mường tượng một trong số đó là con gái mình thôi thì trái tim ông đã quặn thắt lại, nếu con gái ông mà bị thế thật thì không biết người làm cha như ông sẽ đau lòng bao nhiêu, thế cho nên đối với vị ân nhân nhỏ tuổi này, dù phải cúi đầu cảm tạ thì ông cũng làm.

Về phần Lập Thiên, hắn không khó nghe ra ý tứ trong lời của Thiết cốc chủ, bất quá hắn cho rằng người có công lớn trong chuyện này là Hàn Tuyết Liên chứ không phải mình nên cũng không thấy vui vẻ gì trước lời cám ơn đầy khách sáo ấy. Dẫu sao nếu không có Hàn Tuyết Liên dùng một tiễn tiêu diệt toàn bộ yêu lang, đoán chừng nhóm bọn họ thay vì xông lên tranh đoạt yêu đan thì đã tìm đường khác chạy khỏi Thần Tuyết Sơn, trở về tông môn với thành tích chót bẹt rồi. Nói tóm lại, công lao đó không phải của hắn, cho nên hắn kiên quyết không thể nhận, nói:

- Thiết cốc chủ, hình như ngài hiểu nhầm rồi. Nếu ngài muốn cám ơn thì đi tìm vị Hàn đại tiểu thư kia đi, chính nàng ta mới là người xuất thủ tiêu diệt yêu lang, cũng nhờ nàng ta mà tông môn mới xem xét công nhận thành tích của cả nhóm mặc dù nhóm chúng ta đã sử dụng Thông Linh Phù. Nếu nói trong nhóm người nào đóng góp công lao nhiều nhất chuyến lịch luyện này thì người đó hiển nhiên là nàng, ta là nhóm trưởng vô năng, là người chuyên ăn bám thu hoạch của các thành viên nên mới được lên bảng xếp hạng, ngài không cần khách sáo với ta làm gì.

Để chứng minh cho lập luận của mình là đúng, Lập Thiên không ngại đem chuyện đám đồng môn chửi rủa hạ nhục chính mình suốt mấy ngày qua ra mà nói, bởi vì hắn biết dù bản thân không nói thì Thiết cốc chủ cũng đã nghe thấy rồi, giấu diếm cũng vô dụng. Nếu có thể mượn chuyện đó khiến cho hình tượng bản thân trong mắt vị cốc chủ này xấu đi vài phần, biết đâu hai yêu cầu phía sau chính mình không cần đi làm nữa thì sao, được thế thì quá tốt rồi. Lập Thiên một bụng toan tính, nào ngờ Thiết cốc chủ không nghĩ như hắn, thấy hắn không tranh công mà tự thu mình thì càng tỏ ra tán thưởng, thái độ biết ơn không hề giảm xuống mà còn có xu hướng tăng lên, nói:

- Điều đó ta biết, nhưng nàng ta khác, ngươi khác. Đối với vị Hàn đại tiểu thư kia ta tất có an bài riêng, nhưng đối với ngươi cũng không thể sai sót. Suy cho cùng lần này cũng là vì Tâm nhi nhà ta nóng vội nên mới làm hỏng kế hoạch của ngươi, người làm phụ thân như ta nên thay mặt nó xin lỗi ngươi một tiếng, cũng là đạo lý con dại cái mang vậy. Ngươi cũng chớ nên chấp trách nó làm gì, nó trẻ người non dạ, phạm chút sai lầm là khó tránh khỏi. Tuổi trẻ mà, ai cũng có sai lầm, miễn sao biết cái sai để sửa sai là được, ta tin chắc lần sau sẽ tốt hơn thôi. Huống hồ chẳng phải hiện tại kết quả đều đã tốt đẹp cả rồi sao, thiết nghĩ người làm trưởng bối như chúng ta cũng không nên xét nét quá làm gì, ngươi nói có phải không?

Thiết cốc chủ nói năng lễ độ, hai mặt tình và lý kết hợp chặt chẽ, không những lấy bản thân ra làm bia đỡ đạn cho con gái, còn lấy đạo lý trưởng bối nên lấy lòng khoan dung độ lượng để đối xử với tiểu bối ra áp đặt lên hành vi của Lập Thiên khiến hắn càng nghe càng bị đẩy vào thế khó. Lập Thiên vừa nghe vừa oán thầm trong bụng, tự trách bản thân ngày xưa quá nhẹ dạ cả tin đi, nếu không thì đã không trúng phải mưu hèn kế bẩn của Thiết cốc chủ. Lão đầu này biết nữ nhi nhà mình có lỗi nên muốn thay mặt đứng ra nhận lỗi, tuy nhiên nhận lỗi thay chỉ là cái cớ, sự thật là đang mượn thân phận địa vị của bản thân để giảm thiểu tối đa hậu quả mà cô con gái phải gánh chịu, đây đúng là nghệ thuật cả vú lấp miệng em trong truyền thuyết rồi.

Bên cạnh đó, thông điệp muốn truyền tải tới hắn bày tỏ rõ sự cảm kích và nhượng bộ, nhưng cũng âm thầm nhấn mạnh sự tách biệt giữa lòng biết ơn và quan hệ hợp tác lợi ích giữa hai bên, trong đó bao hàm cả hai yêu sách còn lại. Điều này ám chỉ nữ nhi nhà lão có lỗi thì nên chịu phạt, chỉ bất quá hình phạt không nên quá nặng và lão ta có thể dùng các loại lợi ích khác để thay thế vào, nhưng không thể khấu trừ bằng hai điều kiện đối với hắn, đây cũng là một trong những yêu sách không kém phần thâm hiểm, chính là thủ đoạn vừa đấm vừa xoa chuyên dùng để trị đám đệ tử xuất thân hàn môn không có chỗ dựa như hắn.

Hiểu được tâm cơ của Thiết cốc chủ, giờ này Lập Thiên mới hiểu cái gọi gừng càng già càng cay là gì. Trước khi đến đây hắn còn nghĩ lúc đến sẽ chửi mắng hai cha con nhà này một trận cho hả lòng hả dạ, thế mà từ đầu chí cuối chưa nói được câu nào thì đã bị đối phương đè xuống. Chỉ là đứng trước thế cục do Thiết cốc chủ bố trí, hắn cơ hồ không thể làm gì khác. Dù gì trước đây hắn cũng từng phạm sai lầm và được chưởng môn châm chước bỏ qua, nếu bây giờ lại đi xét nét với một tiểu nữ hài thì hình như không có nghĩa khí thật. Trong khi đó, Thiết cốc chủ địa vị không thấp đã hạ mình cầu tình, nếu hắn còn cố tình làm tới có khi lại phản tác dụng là đằng khác.

- Thiết cốc chủ, ngài nói rất có lý, bất quá ngài đã từng hỏi xem nữ nhi của ngài có đặt nhóm trưởng như ta vào mắt hay không chưa? Ta đồng tình với quan điểm tuổi trẻ thì ai cũng có lúc phạm sai lầm, nhưng nàng ta là vì cố tình chống đối ta nên mới phạm sai lầm chứ có phải tự nhiên phạm sai lầm đâu. Nói trắng ra là, đây không phải vấn đề thiếu kiến thức hay thiếu kinh nghiệm mà là vấn đề thiếu tôn trọng người khác.

- Không tôn trọng ta cũng được đi, nhưng thế thì phải làm cho được việc. Đằng này đã không tôn trọng trưởng nhóm mà còn làm hỏng việc, ngài nói đổi là ngài đứng vào vị trí của ta, ngài có chấp nhận nổi không? Đôi lúc ta tự hỏi, giữ một thành viên vô kỷ luật trong nhóm thì những chuyến phù chiếu tiếp theo liệu sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ cứ mặc kệ tất cả và chờ đợi phúc thần gõ cửa như lần này hay sao?

Vừa lắng nghe vừa suy ngẫm lời Lập Thiên nói, thi thoảng Thiết cốc chủ lại đưa mắt nhìn cô con gái đang đứng ở đằng xa với vẻ bất lực tột độ, trạng thái biểu lộ ra chứng minh công cuộc xử lý hậu quả cho nàng khiến lão chẳng dễ chịu gì cho cam, phải cố gắng lắm mới rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:

- Khà khà, chuyện này ta biết chứ, Tâm nhi là do ta cưng chiều thành quen, ngay cả lời nói của phụ thân như ta nhiều khi cũng không có tác dụng mấy. Thôi thì ta sẽ rút kinh nghiệm, những lần tới ta sẽ đặc biệt dặn dò nó phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của ngươi, chắc chắn sẽ không gây chuyện nữa đâu.

Nói tới nói lui, Lập Thiên cuối cùng cũng nghe ra chủ ý của Thiết cốc chủ, vị này vẫn không chịu buông tha cho hắn, và những chuyến phù chiếu đi lẻ sắp tới hắn sẽ phải mang theo tiểu yêu tinh họ Đường dù muốn hay không. Lập Thiên thở dài một hơi, tự hiểu rằng định mệnh an bài thì chạy trời cũng không thoát nổi, hứng thú đối với an bài phía sau của Thiết cốc chủ nhanh chóng giảm về con số không, bèn uống vội chén trà rồi nhấc mông đứng dậy khỏi ghế.

- Thiết cốc chủ, ngài còn việc gì nữa không? Nếu không thì ta đi đây.

Thấy Lập Thiên muốn rời đi, Thiết cốc chủ nhanh tay ngăn hắn lại, gấp gáp nói:

- Khuyết tiểu tử, ngươi còn chưa nhận đồ, sao đã vội rời đi. Ta thay mặt ái nữ xin lỗi ngươi, đương nhiên ngoài lời xin lỗi ra cũng phải kèm theo lễ vật hậu tạ thỏa đáng, sao có thể chỉ nói miệng là xong được.

Lập Thiên chậm chân lại một nhịp, không mấy bận tâm đến đồ vật đối phương dự định đáp tạ mình, hỏi:

- Ngài định hậu tạ cho ta thứ gì? Hơn nữa ngoài việc hậu tạ ra liệu có nên tính toán thêm phần bồi thường thiệt hại cho ta hay không?

Thiết cốc chủ không hiểu ý của Lập Thiên, ngơ ngác hỏi lại:

- Ý của ngươi là gì?

Lập Thiên mang theo oán giận trong lòng được đà phát tiết, nói:

- Nữ nhi của ngài mắc lỗi là một việc, ngài tự ý dùng vảy giao long chế luyện bảo giáp cho nàng muốn tính là việc thứ hai, tự ý khắc ấn Cảm Ứng Phù lên chiến giáp của ta chính là việc thứ ba. Nếu ngài muốn hậu tạ ta thì trước tiên hai chuyện kia cũng phải tính cho rõ ràng mới được.

Thiết cốc chủ nghe ra sự bức xúc của Lập Thiên, nhưng cũng biết hắn đã hiểu sai ý mình, nói:

- Tiểu tử, ngươi hiểu lầm rồi. Ban đầu lúc đưa toàn bộ vảy giao long cho ta ngươi chỉ nói chế tạo cho ngươi một chiếc chiến giáp là được, cũng không nói ta phải xử lý với chỗ nguyên liệu còn lại như thế nào. Nếu ngươi không nói, nguyên liệu thừa theo lý nên thuộc về người luyện chế, đây là quy củ từ xưa đến nay, ta cũng không tự ý bịa đặt lừa gặt ngươi nha.

Lập Thiên cứng họng, chợt nhớ ở Thiết Luyện Cốc quả thực tồn tại nguyên tắc này, lại chất vấn:

- Vậy ngài tự ý khắc ấn Cảm Ứng Phù lên bảo giáp của ta để làm gì?!

Thiết cốc chủ cặn kẽ giải thích:

- Chuyện đó sao? Cảm Ứng Phù không chỉ có duy nhất một công dụng như ngươi nghĩ. Cảm Ứng Phù khắc lên chiến giáp có rất nhiều lợi ích, nhưng đa phần lợi ích của nó chỉ xuất hiện khi ngươi luyện thành Diệt Thần cảnh giới, việc nữ nhi nhà ta sử dụng nó để truy tìm tung tích của ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi!

Lập Thiên tỏ ra không tin, hỏi:

- Vậy ngài khẳng định đó là điều nên làm?

Thiết cốc chủ gật đầu quả quyết nói:

- Chắc chắn rồi. Giả sử ngươi chết mất xác trong địa cung Thần Tuyết Sơn, nhờ có nó, khả năng nữ nhi nhà ta tìm được ngươi là rất lớn. Ngược lại, nếu nữ nhi nhà ta mất mạng, ngươi cũng có khả năng tìm được thi thể của nó mang về.

Lập Thiên nghe thế thì bức xúc hỏi:

- Vậy tại sao ngài không nói cho ta biết từ sớm?!

Thiết cốc chủ bất đắc dĩ trả lời:

- Ta đã dặn dò Tâm nhi nói với ngươi, ai mà biết nó lại quên mất chứ?!

Thiết cốc chủ nói thế nhưng biết chắc con gái mình không muốn nói chứ chẳng phải quên gì. Mà quả thật khi Lập Thiên phát hiện ra chiến giáp trên thân bị Thiết cốc chủ âm thầm chạm khắc Cảm Ứng Phù thì đã cãi nhau với Đường Nhu Tâm một trận. Bằng tính khí ngang ngạnh của Đường Nhu Tâm thì đừng mong nàng sẽ tiết lộ cái gì, cho nên Lập Thiên không biết cách sử dụng Cảm Ứng Phù cũng là điều dễ hiểu.

- Hừm... Vậy chỗ Cảm Ứng Phù kia sau khi luyện ra nguyên thần có tác dụng gì?

Sau khi nghe lời giải thích có phần gượng gạo của Thiết cốc chủ, Lập Thiên dù biết điều đó thiếu tính chân thật nhưng cũng không thèm điều tra làm gì. Hai cha con nhà này bênh vực cho nhau, hắn có nói đến sáng mai cũng không rõ nữa, bèn chú ý tới mệnh đề phía sau trong lời Thiết cốc chủ đề cập trước đó mà hỏi. Thiết cốc chủ thấy Lập Thiên không cố chấp truy cứu tới cùng thì nhanh trí theo vào chủ đề hắn muốn biết mà nói:

- Cảm Ứng Phù, giống như cái tên của nó, chính là đại diện cho năng lực cảm ứng. Cảm ứng ở đây không đơn thuần chỉ là cảm ứng giữa các trận văn tương đồng mà có nhiều điểm chung với nguyên thần chi lực hơn. Ngươi cũng biết, pháp khí cao giai thường có linh tính, biết cách nhận chủ. Vậy vì sao nó biết chủ để mà nhận? Đó chẳng phải vì quen thuộc với khí tức trên thân người đó hay sao. Để làm được điều này, hiển nhiên pháp khí pháp bảo phải sở hữu năng lực cảm ứng khí tức của người sử dụng nó trước đã.

- Hiện tại, chiến giáp của ngươi không phải là loại pháp bảo cấp cao, không có linh tính là điều tất yếu. Nhưng nếu trải qua thêm vài công đoạn, nó cũng có thể trở thành một kiện pháp bảo có linh tính, phẩm giai tăng lên. Tuy nhiên muốn đạt đến trình độ đó thì cần phải thực hiện rất nhiều thủ tục rườm rà phức tạp khác. Ngươi đã từng học luyện thiết, chắc đã biết muốn rèn đúc pháp khí pháp bảo cao giai thuộc về bản thân không những cần có tay nghề tốt mà còn cần có thời gian. Thời gian là để pháp khí pháp bảo quen thuộc với khí tức của chủ nhân, mà Cảm Ứng Phù khắc ấn bên trên chính là thứ hỗ trợ chúng thực hiện việc này.

- Về sau, khi ngươi luyện ra nguyên thần, tu luyện pháp môn đúc khí cao cấp, có khả năng trích xuất thần lực để xây dựng linh tính cho nó, như vậy chỉ cần một khi linh tính hình thành thì kiện pháp khí pháp bảo đó sẽ lập tức nhận ngươi làm chủ, đó là bởi vì sau thời gian dài chung đụng nó đã quen thuộc khí tức của ngươi rồi. Còn nếu như không có Cảm Ứng Phù hỗ trợ, sau khi ngươi rèn luyện linh tính cho pháp khí pháp bảo xong, công đoạn tiếp theo chính là luyện hóa nó, khiến nó nhận ngươi làm chủ, tất nhiên sẽ mất thêm một đoạn thời gian nữa. Cho nên nếu xác định một loại binh khí có khả năng chung sống lâu dài, như vậy khắc ấn Cảm Ứng Phù lên trên chính là việc đầu tiên cần làm.