Lập Thiên hồ nghi hỏi lại:
- Cho nên ngài khắc ấn Cảm Ứng Phù lên chiến giáp là để thuận tiện cho việc ta sau này muốn nâng cấp phẩm chất của nó cũng dễ dàng luyện hóa hay sao?
Thiết cốc chủ trầm giọng xác nhận:
- Đúng vậy, ngươi rất có ngộ tính. Nếu theo ta học luyện thiết, tương lai ngươi chắc chắn sẽ trở thành đại sư đúc khí, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả ta.
Lập Thiên lắc lắc đầu từ chối:
- Thôi đi, ta không hợp với nghề rèn sắt. Lại nói ngài muốn hậu tạ ta kiểu gì? Hay là ngài chấp thuận hủy bỏ hai điều kiện còn lại cho ta đi cũng được, mấy món đồ kia ngài cứ giữ lại mà dùng!
Kết thúc đoạn đối thoại đầy căng thẳng giữa hai bên, Lập Thiên bâng quơ đưa ra đề nghị, thâm tâm vẫn xuất hiện ý tứ cầu may dù biết khả năng thành công là rất thấp. Mà sự thật thì cũng đúng như hắn nghĩ, Thiết cốc chủ vừa nghe thấy đề xuất thì lên tiếng phản bác ngay, nói:
- Không được, cái gì ra cái đó! Đáp ứng ta ba điều kiện là chuyện của ta với ngươi. Còn hậu tạ ngươi là việc của ngươi và con gái ta, ta chỉ là người trung gian đứng ra thực hiện mà thôi, sao có thể bù trừ lẫn nhau được.
Thiết cốc chủ xua tay liên tục mấy cái, sau đó cẩn thận đặt lên bàn một thanh trường kiếm, mặc kệ sắc mặt đang chất chứa vô vàn ưu tư phiền muộn của Lập Thiên, tiếp lời:
- Ta nghe nói ngươi ở Thần Tuyết Sơn bị yêu lang vây công, giáp bào hư hỏng không nhẹ, trước thay ngươi chữa trị sao? Ngoài ra, sẽ còn tặng ngươi một thanh bảo kiếm này, về sau gặp kẻ địch mạnh cũng không lo pháp khí bị hủy hoại vì phẩm chất thua kém đối phương, ngươi thấy thế nào?
Dứt lời, Thiết cốc chủ ngồi lại xuống ghế, thái độ hết sức bình tĩnh, giống như biết chắc rằng trước lời đề nghị hấp dẫn của mình thì Lập Thiên không thể khước từ. Chỉ là dường như Thiết cốc chủ đã quá tự tin rồi, bởi vì gia cảnh của Lập Thiên xưa đâu bằng nay, một chút tiền thuê người khác sửa chữa giáp bào hắn lúc nào chả có, hoàn toàn không cần nhờ vào người mà bản thân không tin cậy, vừa mắc nợ ân tình vừa lo đối phương làm ra thủ đoạn bất lợi lên đồ vật của mình. Còn thượng giai pháp kiếm thì khác, hắn vừa được Hàn thành chủ tặng cho một cái y hệt hồi ban sáng, bây giờ vị này lại tặng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chung quy hắn cũng đâu phải người chuyên tu song kiếm. Nếu Thiết cốc chủ tặng sớm hơn thì có khi hắn còn cân nhắc, chứ hiện tại thì không. Nghĩ thế, Lập Thiên thở dài một hơi, nói:
- Haiz, việc sửa chữa giáp bảo ta đã thuê người khác làm rồi, hoàn toàn không cần ngài nhọc lòng. Còn thanh thượng giai pháp kiếm này ta không thể nhận, bởi vì mới hồi sáng Hàn thành chủ đã tặng ta một thanh rồi.
Nghe Lập Thiên nói, sắc mặt Thiết cốc chủ lập tức đen như đít nồi. Với kinh nghiệm sống của ông, làm sao không nghe ra Lập Thiên đang lo lắng chính mình dở trò trên chiến giáp nên mới thuê người khác làm thay vì để mình làm miễn phí cơ chứ. Còn cả cái vị Hàn thành chủ kia cũng thật là đáng trách, khéo biết làm hỏng việc của người ta, ở xa như thế mà chưa gì đã gửi đồ tới làm thân, chẳng lẽ định lập hôn thư dự phòng chống ế cho con gái hay sao?! Thiết cốc chủ nghĩ ngợi một lúc, cho rằng hạng người vô gia cư như Lập Thiên thì không có khả năng tất cả đều có đủ, nếu hắn không cần thứ này thì hẳn là cần thứ khác, ông là đại sư đúc khí, thiếu gì thứ để biếu tặng mà lo, chỉ e cái tên tiểu quỷ trước mặt đang cố tình làm trò để mặc cả với ông mà thôi.
- Nếu ngươi đã nói vậy thì tùy ngươi, chỉ là đòi hỏi của ngươi ta không thể đáp ứng. Tâm nhi nhà ta chưa đủ chính chắn, nếu ngươi bỏ rơi nó thì ai lo cho nó bây giờ. Thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, ít nhất phải cho nó đi cùng ngươi vài ba lần, để nó học tập kinh nghiệm, lĩnh hội thủ đoạn của kẻ địch và từ từ trưởng thành lên. Tương lai khi nó đủ lông đủ cánh rồi, dù nó đi với ai hay tự mình nhận phù chiếu thì ta cũng yên tâm hơn.
Thiết cốc chủ không ngại thổ lộ tâm tình, Lập Thiên dù không thích cách làm của ông nhưng phải công nhận đối phương suy nghĩ chu toàn. Làm cha làm mẹ, có ai là không suy nghĩ cho con cái, cho nên việc Thiết cốc chủ làm dù đúng dù sai thì vẫn đáng thương hơn là đáng trách. Còn nhớ què gia gia lúc chết đi còn lo lắng cho an nguy của hắn, bố trí xuống cạm bẫy bên trong hồ cầm, huống chi Thiết cốc chủ đang sống sờ sờ ra, nếu lão ta mà không lo thì mới đúng không phải người. Trong lúc Lập Thiên đang đăm chiêu suy nghĩ, Thiết cốc chủ bèn hạ xuống một quyết định có phần khó khăn, lúc nói xong thì gương mặt bất chợt xuất hiện sự hối hận vô cùng rõ rệt.
- Thôi thì thế này đi, nếu ngươi đã không muốn để ta giúp ngươi sửa chữa giáp bào, cũng không muốn nhận thiết kiếm, vậy ta dẫn ngươi đến bảo tàng của ta để ngươi tùy ý lựa chọn, ngươi thích cái gì thì lấy cái đó. Chỉ có điều ta phải nhắc trước, chỉ được chọn một cái thôi.
Âm thanh vừa rơi vào tai, Lập Thiên vội vàng quay mặt sang nhìn Thiết cốc chủ với vẻ khó tin, cũng không ngờ đối phương lại đưa ra đề nghị hào phóng như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, Lập Thiên cho rằng thay vì vội vàng từ chối thì cứ tới nhà kho kia xem một chút, nếu có cái gì tốt thì lấy, không thì thôi. Nếu có đồ tốt thì là món hời cho hắn rồi, còn không thì cứ để vị này thiếu hắn một cái nhân tình, biết đâu sau này đi lịch luyện vớ được một khối thần thiết nào đó cần luyện chế thành binh khí cũng dễ mở lời hơn.
- Ngài không lừa gạt ta chứ?
Thiết cốc chủ nhìn từ đầu đến chân Lập Thiên một lượt với vẻ khinh thường, giận dữ quát:
- Loại nghèo rớt như ngươi thì có cái gì để ta lừa gạt!
Lập Thiên ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói:
- À, vậy ta phải đi xem cái đã.
Cứ thế, Lập Thiên theo chân Thiết cốc chủ đi đến kho lưu trữ pháp khí. Kho lưu trữ pháp khí nằm tách biệt trong cốc là kho riêng của Thiết cốc chủ, những sản phẩm bên trong đều là vật phẩm do ông tự tay luyện chế, có thể coi chúng là loại sản phẩm có chất lượng cao nhất nên được lưu giữ làm kỷ niệm. Đối với những đồ vật nằm ở đây, dù người ngoài có trả giá bao nhiêu ông cũng không bán. Nếu không phải vì Lập Thiên đối với nữ nhi nhà ông còn nhiều tác dụng thì không đời nào ông dẫn hắn vào đây để hắn tùy ý lựa chọn đồ vật.
Lập Thiên thì không nghĩ vậy, hắn bây giờ tuy không phải người giàu nhưng cũng không phải người nghèo, bằng số điểm cống hiến được quy đổi từ Phần Thiên Đỉnh và nội đan Hỏa Nhãn Yêu Lang, muốn nhận một vài món pháp khí cao giai đã không còn là việc khó. Chỉ là hắn cảm thấy vấn đề trọng yếu nhất của bản thân không phải là sở hữu thật nhiều pháp khí pháp bảo mà là tích lũy càng nhiều điểm cống hiến, thăng cấp chiến tu đệ tử càng nhanh hơn, đồng thời nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân càng nhanh càng tốt để sớm ngày đạt tiêu chuẩn tham gia kỳ thi tuyển chọn chiến tu thân truyền và chiến tu chân truyền đệ tử trong tương lai.
Dưới tình huống đó, đề nghị của Thiết cốc chủ trong mắt Lập Thiên không có nhiều giá trị, chủ yếu là hắn tò mò muốn nhìn một chút xem trong bảo tàng của một vị đại sư đúc khí hàng đầu bắc phương liệu sẽ có những thứ đồ vật gì. Hắn thừa biết những loại chí bảo thì không có khả năng đặt ở bên trong rồi, vì những thứ pháp khí pháp bảo có giá trị cao và khan hiếm thì tông môn đều lưu giữ ở Pháp Khí Lầu và được canh giữ nghiêm ngặt. Ở trong kho của Thiết cốc chủ dù có thì cũng chỉ là một số vật phẩm mà ông sưu tầm được hoặc tự luyện chế ra. Chỉ là dựa theo tay nghề của Thiết cốc chủ tới nói, có thể luyện chế pháp khí pháp bảo phẩm chất thượng giai đã không tệ rồi, chứ lên tới cấp thần, cấp tiên thì là điều không tưởng.
Mãi khi Lập Thiên đến nơi, quan sát tổng thể gian phòng một lượt thì hắn mới dám khẳng định phân tích của bản thân là đúng. Thiết cốc chủ là người có am hiểu vô cùng sâu sắc về lĩnh vực đúc khí, bất kỳ loại pháp khí pháp bảo nào cũng đều chế tạo được ví như đao, thương, kiếm, kích, cung tên, phi châm, loan đao, xích, chùy, gậy răng sói, trường côn, nhị khúc, ấn đồng, phù triện, giáp bào, mũ cối, giày sắt, vân vân và vũ vũ. Chủng loại pháp khí pháp bảo lưu trữ ở đây không thiếu thứ gì, được Thiết cốc chủ chế tạo toàn phần hoặc một phần, phẩm chất đều đạt thượng giai chứ không thấp hơn. Chỉ đáng tiếc trong mắt Lập Thiên, hắn cảm thấy những loại đồ vật ở đây quá bình thường đi. Mặc dù bằng tu vi bản thân hiện tại, hắn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng các loại pháp khí pháp bảo cấp bậc thượng giai mà thôi.
Có vẻ như ấn tượng mà Điệp Băng Cung để lại trong đầu Lập Thiên quá lớn, cho nên dù quan sát cả buổi nhưng hắn hầu như chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì, khiến Thiết cốc chủ đứng ngồi không yên. Suy cho cùng, bất cứ thứ nào trong số này cũng đều là tâm huyết của ông, Lập Thiên có chọn cái nào thì cũng giống như xẻo đi một miếng thịt trên người ông, thế mà cái tên này xem nửa ngày vẫn chưa chọn được cái nào, rõ là chê thịt của ông không thơm ngon chứ còn gì. Thiết cốc chủ chờ đợi càng lâu thì càng sốt sắng, ruột gan nóng như lửa đốt, tay chân xuýt xoa, hơi thở không đều, vừa sợ Lập Thiên chọn được thứ gì đó mà vừa sợ hắn không chọn được thứ gì, chẳng biết đường nào mà lần.
- Tiên sư cái tên tiểu quỷ sứ nhà ngươi, chọn nhanh một chút thì tổn thọ vài năm chắc?! Ngươi cứ loằng quà loằng quằng như thế, hại lão phu cũng muốn xốp phổi với ngươi rồi đây này.
Thiết cốc chủ không ngừng lầm bầm trong miệng, thấy Lập Thiên đi tới đâu thì đi theo tới đó, cứ thấy hắn chạm tay vào thứ gì thì thân thể liền giãy nảy lên một nhịp, mới qua mười mấy món thì tinh thần gần như đã chạm tới giới hạn chịu đựng, chỉ e nếu trải qua thêm vài ba cái nữa thì sẽ bị nội thương mất. Cũng may trong lúc tinh thần căng thẳng, Lập Thiên đang lãnh đạm bỗng nhiên chỉ tay vào một chiếc hộp thủy tinh trong suốt mà nói:
- Cốc chủ, kia là vật gì?
Lập Thiên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc mặt nạ đang nằm lơ lửng bên trong hộp kính với vẻ vô cùng tò mò và thích thú. Thiết cốc chủ theo tay chỉ đưa mắt nhìn tới, vừa nhìn đã biết Lập Thiên đang ám chỉ thứ gì, bèn nói:
- Ngươi chỉ chiếc mặt nạ kia sao?
Thấy Lập Thiên gật đầu xác nhận, Thiết cốc chủ tiếp lời:
- Đó là một loại mặt nạ chuyên dùng để thay đổi dung mạo, phẩm chất cao cấp hơn chiếc mặt nạ mà ngươi nhờ ta luyện chế cho tên bằng hữu của ngươi.
Nghe nói, Lập Thiên chợt nhớ đến trước đây hắn có nhờ Thiết cốc chủ luyện chế cho Triệu Tử Phục một cái mặt nạ. Nhưng chiếc mặt nạ mà Triệu Tử Phục đang sở hữu có màu sắc, dày dặn và cứng cáp chứ không mỏng manh, mềm dẻo và xuyên sáng như chiếc mặt nạ trước mắt này. Chiếc mặt nạ của Triệu Tử Phục cũng có chức năng khác biệt, nó che giấu khí tức của người sử dụng nhưng không cải biến dung mạo mà chỉ che khuất một phần khiến cho người khác khó nhận diện hơn. Còn đây như lời Thiết cốc chủ nói thì có khả năng dịch dung, tức thay đổi diện mạo của một người, rõ ràng phẩm chất chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn cái của Triệu Tử Phục.
- Vậy ngoài tác dụng thay đổi dung mạo ra còn có thể che giấu khí tức hay không?
Thiết cốc chủ trả lời ngay:
- Tất nhiên là có. Nếu chỉ thay đổi mỗi dung mạo thì chỉ qua mắt được đám phàm phu tục tử thôi, loại pháp bảo sơ đẳng đó dù có luyện chế ra thì cũng chỉ bán được cho phường đầu trộm đuôi cướp, chẳng đáng mấy đồng, ngươi nghĩ bảo tàng của ta là kho chứa rác chắc. Loại ngươi đang thấy không những có thể thay đổi dung mạo, còn có thể tạo ra vô số diện mạo khác nhau. Ngoài ra, nó có thể thu liễm khí tức hoặc biến đổi khí tức theo nhu cầu của người đeo, biểu cảm y hệt như thật không thể phân biệt.
- Loại mặt nạ này sinh ra chủ yếu phục vụ cho các đệ tử chấp sự đảm nhận nhiệm vụ do thám tình hình kẻ địch, thường xuyên phải ra vào căn cứ của chúng. Chính vì tác dụng không thể thay thế của nó, các tổ chức gián điệp rất trọng dụng nó, các tu sĩ tán tu cũng luôn mang theo nó bên người, và đám tu sĩ Trường Sinh Phái cũng không ít kẻ sử dụng nó khi làm nhiệm vụ.
Lập Thiên ồ lên kinh ngạc, sự hứng thú tăng mạnh, hỏi:
- Đúng là đồ tốt nha. Bất quá chiếc mặt nạ kia mềm và mỏng như vậy, sẽ không bị rách khi đeo chứ? Vả lại có khi nào nó bị rơi ra khi đang đeo hay không?
Hiểu được lo lắng của Lập Thiên, Thiết cốc chủ tận tình giải thích:
- Nói vậy là ngươi không hiểu gì về nó rồi. Nó mềm và mỏng không có nghĩa là dễ hư hỏng. Vật liệu cấu tạo thành chiếc mặt nạ kia là gân của một loài hải ngư, vô cùng rắn chắc, ngay cả thượng giai pháp kiếm cũng chưa chắc bằng một kích đã đâm thủng nó. Nếu ngươi không tin, lát nữa lấy thanh thượng giai pháp kiếm mà Hàn thành chủ tặng thử một cái là biết ngay. Còn có dễ bị rơi khi vận động hay không thì đợi chút ngươi mặc lên là biết thôi.
Thiết cốc chủ cao giọng khẳng định, chỉ là Lập Thiên dù không rõ thực hư nhưng cũng không có ý định đi thử. Đồ tốt như vậy, lỡ bị làm hỏng thì thật phí phạm. Mặt nạ thôi mà, miễn sao trong quá trình sử dụng thông thường, phơi nắng phơi mưa hay rơi rớt va chạm không bị hư hỏng là được, chứ chẳng nhẽ đeo mặt nạ cải biến hình dáng rồi còn muốn biến nó thành giáp bảo bảo vệ khuôn mặt nữa thì đúng là quá tham lam đi.
- Ngài nói vật liệu cấu thành mặt nạ là gân của hải ngư ư? Nhưng loài hải ngư nào mà sợi gân lại to như vậy cho được? Gân hải ngư mà còn lớn hơn cả gân giao long, không khỏi quá hoang đường rồi.
Thiết cốc chủ ngao ngán đáp lời:
- Ai nói với ngươi gân của hải ngư to bằng cái mặt nạ đó? Nếu ta mà có loại mặt nạ đó thật, ngươi nghĩ ta sẽ tặng cho ngươi à? Nằm mơ đi. Gân của hải ngư chắc chắn không lớn như thế, có được kích thước lớn là nhờ kỹ năng chế tạo cao siêu mà thành. Gân của hải ngư sau khi được tách ra khỏi cơ thể thì được tẩm ướp bằng loại hóa chất đặc biệt để bảo tồn đặc tính mềm dẻo và đàn hồi của nó, vừa chống thối rữa, chống mục ruỗng theo thời gian.
- Sau khi sợi gân đã thấm đẫm hóa chất, nó được sấy khô thật chậm cho co rút lại ở một mức độ nhất định. Tiếp theo, nghệ nhân sẽ tiến hành bào sợi gân đó thành từng tấm mỏng, loại bỏ phần dư thừa và vị trí khuyết tật. Để tạo hình cho mặt nạ, khuôn mặt nạ bằng ngọc được dùng đến, các tấm gân mỏng được cắt vát theo nhiều hình dáng và kích thước định sẵn, tiếp tục được khắc ấn phù văn trận pháp rồi tẩm linh dịch liên kết, sau đó chúng được xếp ngang dọc và đan chéo hình cánh quạt theo từng lớp với nhiều trọng tâm khác nhau lên bề mặt khuôn cho đến khi độ dày đạt yêu cầu đề ra và cuối cùng là để chúng tự khô lại trong môi trường tự nhiên.
- Kết quả là, nhờ đặc điểm dẻo dai và màu sắc gần như trong suốt của gân hải ngư khi được bào mỏng cho nên màu sắc của mặt nạ gần tương đồng với da người, mà độ dẻo dai thì cao hơn da người rất nhiều. Chưa hết, nhờ khả năng co giãn của từng đường gân được bố trí theo phương pháp đặc biệt này, kích thước các đường nét trên mặt nạ có thể thay đổi tùy ý theo trận pháp khắc ấn bên trong, từ đó tạo ra vô số diện mạo khác nhau. Ngoài ra, trận pháp ẩn trong mặt nạ còn giúp người đeo che giấu khí tức trên thân, giảm nguy cơ bị phát hiện lúc đang ẩn nấp gần khu vực kẻ địch đang cư ngụ, rất có ích cho việc phục kích đánh lén kẻ thù.