Năm đó, thị trường chứng khoán bùng nổ.
Dù chỉ mới chập chững vào nghề, Hướng Tần cũng kiếm được chút lời từ những giao dịch ngắn hạn.
Sau đó, anh vội vàng mua những món đồ đắt đỏ mà các thiên kim tiểu thư thường khoe trên mạng, chỉ để tôi vui.
Anh luôn lo sợ ba tôi coi thường một người chỉ biết dạy học như anh.
Tôi nhìn anh, lòng ngọt ngào vô cùng.
Bèn năn nỉ ba tôi giúp anh tìm một mã cổ phiếu nội bộ.
Cũng lấy hết tiền trong quỹ riêng của mình cho anh đầu tư lớn.
Số tiền mua căn biệt thự này, chính là nhờ vào khoản đầu tư ấy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khoảnh khắc sổ đỏ in tên cả hai người, Hướng Tần cười rạng rỡ như một đứa trẻ.
Nhưng anh đâu biết, căn nhà này giam cầm tôi, mà chẳng thể mang lại hạnh phúc cho tôi.
Đến khuya, Hướng Tần mới về nhà.
Mùa đông phương Bắc lạnh đến thấu xương.
Anh vừa bước vào, điện thoại lập tức reo lên.
Màn hình hiển thị một biểu tượng trái tim màu hồng – chỉ dành riêng cho Bạch Tô Tô.
Lúc mới yêu, tôi từng vì chuyện này mà ghen tị.
"Đó là cô ấy tự đổi trên điện thoại anh, chuyện này em cũng muốn tranh à?"
"Anh là của em rồi, chỉ là một cái biệt danh, em đừng để tâm."
Nói xong, anh hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác của nụ hôn ấy.
Làm sao mà không tranh giành chứ?
Dù có tranh, có giành, tôi cũng chẳng thể có thêm chút gì từ mối quan hệ này.
Trước mặt tôi, anh thản nhiên nghe máy, không hề né tránh.
"Chị dâu về chưa? Mau đưa điện thoại cho chị dâu, để em giải thích!"
Giọng nữ trong trẻo, đầy sức sống vang lên từ đầu dây bên kia.
Hướng Tần bật loa ngoài, đặt điện thoại trước mặt tôi.
"Chị dâu à, không biết ai đã thêm thắt chuyện này nữa."
"Em chỉ bị nước nóng làm bỏng tay, đăng lên mạng thôi, Hướng Tần chưa rõ tình hình đã vội vã bay về."
"Có lẽ chị giỏi nuông chiều đàn ông hơn em, Hướng Tần bị chị chiều hư mất rồi."
"Em biết hai người đang hưởng tuần trăng mật, em đã mắng anh ấy một trận rồi."
"Nhưng mà anh ấy lo lắng đến mức mấy ngày nay không ngủ được. Hôm nay chị tha cho anh ấy nghỉ ngơi đi nhé?"
"Có dịp em sẽ mời hai người ăn món Giang Tây, em biết một quán siêu ngon luôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhìn chằm chằm vào trái tim màu hồng trên màn hình, không nhúc nhích.
Thấy không khí ngượng ngập, Hướng Tần vội lên tiếng.
"Em lúc nào cũng chỉ biết ăn, bớt ăn cay đi, không tốt cho dạ dày đâu."
"Chị dâu em ăn uống lành mạnh, không hợp với đồ cay."
"Nhưng mà chị ấy hiểu chuyện, không tính toán với em đâu."
"Đi tắm rồi ngủ sớm đi, mắt thâm quầng rồi kìa."
Nói xong, anh xoa nhẹ tóc tôi, tiện tay tắt cuộc gọi.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, tôi bắt đầu chán ghét thứ dịu dàng rẻ mạt này.
Tôi nghiêng đầu, tránh khỏi tay anh.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, sau khi cúp máy liền đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở khóa màn hình của mình để xem trang cá nhân của Bạch Tô Tô.
Cô ta để chế độ ba ngày gần nhất, chẳng có gì cả.
Tôi nhìn bóng dáng mờ ảo trong phòng tắm, với tay lấy điện thoại của anh.
Không có người phụ nữ nào có thể cười mà rời khỏi điện thoại của đàn ông cả.
Vì thế, tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của Hướng Tần.
Thử nhập sinh nhật của anh – sai.
Thử sinh nhật của tôi – cũng sai.
Vậy thì là gì?
Tay tôi run lên vì căng thẳng.
60199
Mở được rồi.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi, một ngày ai cũng dễ dàng nhớ.
Đó là sinh nhật của Bạch Tô Tô.
Còn "99" không phải là con số tôi tùy tiện đoán.
Mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là ngày chúng tôi quen nhau, thêm "99" – nghĩa là mãi mãi.
Mùa hè năm nay, Hướng Tần được thăng chức trong trường.
Anh vốn thích giảng dạy, còn băn khoăn không biết tặng sinh viên món quà gì nhân dịp 1/6.
Hôm đó, tôi cùng bạn thân mua đầy xe quà tặng cho sinh viên của anh, nhưng anh lại không có ở văn phòng.
Anh nói dối là có tiết học.