Nhưng thực chất, anh đang tổ chức sinh nhật cho Bạch Tô Tô.
04
Tôi mở WeChat của Hướng Tần, giống như mở ra chiếc hộp Pandora.
Tin nhắn ghim trên cùng là cuộc trò chuyện với biểu tượng trái tim màu hồng.
Dòng tin nhắn cuối cùng dừng lại ở câu của Bạch Tô Tô: "Ôm ôm."
Đây là câu mà Hướng Tần thường gửi cho tôi.
Tôi lướt nhanh qua đoạn hội thoại giữa họ, như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"Thương thương, ôm ôm, ngoan."
Những biểu cảm đáng yêu đối lập hoàn toàn với hình tượng giáo sư lạnh lùng của anh.
Thì ra, mỗi ngày Hướng Tần đều học "đại sư lớp tình yêu" từ Bạch Tô Tô, rồi diễn lại với tôi.
Hơi thở tôi gấp gáp hơn, cảm giác như có một tảng đá lớn đè nặng lên cổ họng, khiến tôi nghẹt thở.
Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngừng lại.
Hướng Tần huýt sáo, có vẻ tâm trạng rất vui.
Vui vì điều gì?
Tôi về nhà đã phá hỏng hứng thú của anh sao?
Tôi siết chặt tay, cảm giác như bị một khối không khí lạnh bóp nghẹt.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng giữ lại chút lý trí cuối cùng, tiếp tục mục đích ban đầu của mình.
Tôi mở trang cá nhân của Bạch Tô Tô.
Cô ta không hề bật chế độ "chỉ hiển thị ba ngày gần nhất".
Bài đăng mới nhất là ba ngày trước.
Trên ảnh, cổ tay trắng trẻo của cô ta hằn lên một vệt đỏ.
Nhìn bối cảnh bức ảnh, có thể thấy đó là ở nhà.
Cũng có thể thấy rõ, cô ta chỉ mặc một chiếc quần lót ren đen.
Chú thích vỏn vẹn một câu: "Chết đi cho rồi."
Dòng bình luận đầu tiên, chính là của Hướng Tần.
"Xin em đấy, trả lời anh đi, anh cả đêm không ngủ, lát nữa còn phải đi chụp ảnh cho cô ấy nữa."
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng mặt khóc lóc đáng thương.
Nhưng người trả lời anh ta không phải Bạch Tô Tô, mà là Trình Dịch – chiến hữu thân thiết của anh.
"Không phải chứ, chuyện lớn như vậy mà ông còn có tâm trạng chụp ảnh à?"
Những người anh em của anh, đều nhìn tôi như kẻ từ trên trời rơi xuống, phá hoại mối lương duyên thanh mai trúc mã của họ.
Trong vòng bạn bè của anh, tôi chỉ là một kẻ thay thế.
"Đúng đấy, không nhanh về thì có án mạng bây giờ ~"
"Bạch tiểu thư của chúng ta có vẻ là đặt sai chỗ trái tim rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thôi nào, chờ lát nữa nếu thật sự ly hôn, chúng ta lại phải mừng cưới lần hai đấy."
"C**."
Dòng "C**" cuối cùng là của Tịch Gia Hòa.
Giống như một con d.a.o cùn trong nhà hàng Tây, từng nhát một đ.â.m vào tim tôi, m.á.u chảy không ngừng.
Tôi tiếp tục lướt lên trên.
Hóa ra Bạch Tô Tô không phải kiểu người ít cập nhật mạng xã hội.
Cô ta hoạt bát, những câu đùa cợt tinh nghịch chẳng bao giờ dứt.
Chỉ là, từng bài đăng một đều chặn riêng tôi.
"Em đang làm gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, khiến tôi giật b.ắ.n người, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Tôi quay đầu lại, thấy Hướng Tần chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, thản nhiên bước về phía tôi.
Có vẻ mấy ngày nay anh thực sự kiệt sức, người gầy đi trông thấy.
Điện thoại trên tay tôi vẫn rung liên tục.
Chúng tôi cùng lúc cúi xuống nhìn biểu tượng trái tim màu hồng trên màn hình.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh, đưa điện thoại cho anh.
"Bố ơi…"
Trong điện thoại, giọng nói của một đứa trẻ vang lên.
05
Bên kia điện thoại vang lên tiếng động lục đục.
"Ai cho con bấm bậy số thế hả?"
"Alo… Ồ, anh Hướng Tần, là Alan bấm nhầm thôi ạ."
Chưa đợi Hướng Tần lên tiếng, Bạch Tô Tô đã vội vàng cúp máy.
Lần này, tôi thực sự không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Bàn tay cầm điện thoại của Hướng Tần khựng lại giữa không trung.
"À… Tô Tô ở nước ngoài… có bạn trai."
"Gã đó có vợ con rồi, còn lừa dối cô ấy, bỏ lại cô ấy và đứa nhỏ."
Sau đó, anh ta lại lộ ra vẻ bất lực, cưng chiều quen thuộc.
"Cô ấy từ nhỏ đã bướng bỉnh, ở nước ngoài cũng chịu nhiều vất vả. Nếu không vì chúng ta…"
"Anh không có gì muốn nói với tôi sao, Hướng Tần?"
Tôi cắt ngang lời anh ta.
Dù tảng đá trong lồng n.g.ự.c có đè nặng đến mức tôi sắp không thở nổi, tôi vẫn chỉ từ bỏ cách gọi "chồng", mà gọi thẳng tên anh ta.
Chỉ vậy thôi.