Lần này, khi nhìn thấy hai chữ "ôm ôm", trong lòng tôi bỗng thấy bình thản đến lạ.
Tin nhắn tôi gửi cho Tịch Gia Hòa trước khi ngủ vẫn chưa được trả lời.
Tôi nhấc máy gọi thẳng cho anh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Em tỉnh rồi à, đại tiểu thư?"
Một câu nói của anh khiến tôi bật cười.
"Đừng lắm lời, hôm qua em nhắn anh mà không thấy trả lời. Bắt tay vào làm đi."
"Soạn giúp em đơn ly hôn."
Đây là lý do tôi có thể ngủ ngon giấc đêm qua.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã suy nghĩ thông suốt quá nhiều thứ.
Trái cấm ép chín bao giờ cũng đắng.
Chân lý này đã được vô số người kiểm chứng, tôi cũng không ngoại lệ.
Người thuộc cung Bọ Cạp, một khi đã quyết định, thì vĩnh viễn không thay đổi.
Cũng như khi tôi từng quyết tâm đi cùng anh ta cả đời, không hề do dự.
"Anh thấy tin nhắn rồi, không trả lời vì một là lúc đó đã khuya, hai là sợ em chỉ đang nóng giận nhất thời."
Thấy tôi im lặng, anh tiếp tục nói.
"Nhưng nếu em đã quyết định, anh sẽ làm hết sức mình."
Tôi mím chặt môi, suy nghĩ rất lâu.
"Tịch Gia Hòa… anh sẽ nghiêm túc với chuyện này chứ?"
Câu hỏi của tôi như chọc đúng chỗ nhạy cảm của anh.
"Em đang nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của anh đấy à?"
"Không, nhưng nếu câu này mà để người khác hỏi thì đúng là chửi thẳng vào mặt anh đấy."
Thực ra, tôi biết anh nhất định sẽ làm hết sức mình.
Bởi đây không phải lần đầu tiên anh giúp tôi.
Từ lần xem mắt đầu tiên, khi Hướng Tần chẳng buồn mở miệng nói một câu nào.
Sau khi xác nhận với anh xong, tôi cúp máy.
Giờ đây, anh đã chính thức trở thành luật sư đại diện của tôi.
Dù trước khi kết thúc cuộc gọi, anh vẫn dặn tôi hãy suy nghĩ thêm một chút.
Tôi trang điểm thật đẹp, nhưng lại đắn đo rất lâu khi chọn trang phục.
Tủ quần áo của tôi treo đầy những chiếc váy đủ kiểu dáng.
Tất cả đều là loại Hướng Tần thích.
Anh ta cao quá, chúng tôi chênh nhau 30 cm.
Lúc nào cũng trêu rằng đi cùng tôi ngoài đường giống như dắt chó đi dạo.
Tôi cũng cười hùa theo, rồi thêm một câu: "Còn em nắm tay anh thì cứ như đang thả diều ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì Hướng Tần, tôi đã mua vô số đôi giày cao gót.
Mỗi lần xỏ chân vào, tôi lại có cảm giác mình đang đóng vai "trai tài gái sắc".
Một hình mẫu hoàn hảo để đứng bên cạnh anh ta.
Lần này, tôi muốn mặc thứ khiến mình thoải mái.
Tôi chọn một bộ đồ thể thao yêu thích, đi giày sneaker rồi rời khỏi nhà.
07
"Kết hôn rồi thì phải bớt cái tính tiểu thư lại đi. Đây là lần đầu con về nhà chồng sau đám cưới mà ngủ đến tận bây giờ mới đến."
Vừa bước vào cửa, tôi đã bị mẹ của Hướng Tần mắng một trận.
Tôi nhìn chiếc vòng ngọc trên tay bà, nhấp một ngụm trà.
Lúc tôi tặng bà, bà còn khách sáo từ chối.
Vậy mà giờ đây lại đeo chặt, chẳng nỡ tháo ra.
"Hướng Tần đâu rồi ạ?"
Không thấy bóng dáng anh ta đâu, tôi liền hỏi.
Có vẻ bà đã chờ câu này từ lâu, lập tức hào hứng nói.
"Nó đi đón Tô Tô rồi. Tô Tô về nước vẫn muốn qua thăm nhà, mẹ nghĩ mọi người cùng ăn một bữa cơm cũng vui.
Mẹ con nó không biết sẽ ở lại bao lâu, nhân dịp này gặp gỡ trò chuyện cũng tốt.
Hai đứa nó từ nhỏ đã thân thiết, con kết hôn với Hướng Tần rồi thì cũng nên học cách chấp nhận bạn bè của nó.
Nhất là Tô Tô, con hiểu không?"
Mẹ Hướng Tần kéo tay tôi, thân thiết như thể tôi thực sự là con dâu bà.
Chỉ có tôi biết, bà và Bạch Tô Tô mới là một nhà.
"Tít tít..."
Chiếc xe của Hướng Tần dừng lại trong sân.
Mẹ anh ta kéo tôi ra ngoài đón.
Cửa xe vừa mở, một cậu bé tóc xoăn nhỏ xíu lao thẳng vào lòng bà.
"Bà nội ơi!"
Ba của Hướng Tần cũng cười tít mắt.
Tôi không chờ họ bước xuống xe mà đi thẳng đến.
Mở cửa xe đột ngột, tôi thấy rõ hai gương mặt thoáng chút bối rối.
Mái tóc của Bạch Tô Tô mắc vào cúc áo sơ mi của Hướng Tần.
Anh ta đang ngửa đầu cố gỡ ra, nhưng càng gấp càng không tháo được.
Son môi của Bạch Tô Tô in một vệt rõ ràng trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh ta, trông vô cùng chướng mắt.
"Chỉ là vô tình thôi, em đừng nghĩ nhiều."