Tình Không Hồi Đáp

Chương 7



Hướng Tần lên tiếng, nhưng thái độ tôi lúc này đã không còn một chút gợn sóng nào.  

 

"Không nghĩ nhiều đâu, mau lên đi.  

 

Tôi còn phải về công ty làm việc buổi chiều."

 

08

 

Trên bàn ăn, hai ông bà quấn lấy đứa trẻ, cưng chiều hết mực.  

 

Tôi ngồi đó, nhạt miệng nuốt từng miếng cơm vô vị.  

 

"Hiếm lắm cả nhà mới có dịp sum họp, anh mời một ly." 

 

Hướng Tần không chỉ nâng ly, mà còn đứng dậy, trông cực kỳ trang trọng.  

 

Bạch Tô Tô liếc anh ta một cái, kéo lấy tay còn lại của anh ta.  

 

"Ban ngày ban mặt đừng uống nữa. Ngày nào cũng rượu chè, sức khỏe không tốt đâu, giáo sư đại nhân của em."  

 

Hướng Tần nhìn cô ta đầy cưng chiều, ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta.  

 

"Chúng ta lớn lên bên nhau, em giống như em gái anh vậy. Em về nước, anh thật sự rất vui."  

 

"Có đúng không, Tiêu Tương?"  

 

Nói xong, anh ta hất cằm về phía tôi.  

 

Đúng vậy, lần này tôi không ngồi cạnh anh ta, mà ngồi đối diện.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thấy tôi không đáp lại cũng không nâng ly, mẹ Hướng Tần vội cầm ly nước trái cây của cậu bé lên.  

 

"Nào, cháu trai ngoan, cùng nâng ly nào!"  

 

Hướng Tần đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước đến bên cạnh tôi.  

 

Hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, cúi xuống, thì thầm bên tai.  

 

"Đừng phá hỏng bầu không khí, có gì về nhà rồi nói."  

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt từng quen thuộc nhất với mình.  

 

"Tôi không khỏe, làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện ngay bây giờ."  

 

Lần này tôi không giả vờ, mà thực sự cảm thấy khó chịu.  

 

Cơn đau quặn thắt trong bụng khiến tôi không thể ngồi thẳng, rất nhanh sau đó tôi gục xuống bàn.  

 

"Sao vậy? Vừa nãy vẫn còn ổn mà."  

 

Hướng Tần đưa tay sờ trán tôi, nắm lấy tay tôi định đỡ dậy.  

 

Vừa mới đứng lên, cơn buồn nôn dữ dội từ lồng n.g.ự.c cuộn trào lên.  

 

Tôi ôm miệng, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh.  

 

Chưa đi được bao xa, chân tôi như giẫm lên bông gòn, trời đất đảo lộn, tôi ngã thẳng vào vòng tay của Hướng Tần.  

 

Mọi người trong phòng hoảng hốt đỡ lấy tôi.  

 

Mơ màng giữa cơn kiệt sức, tôi trông thấy cậu bé tóc xoăn bốn, năm tuổi đang làm mặt xấu về phía mình.  

 

Nhìn khẩu hình miệng của nó, hình như là: "Hồ ly tinh." 

 

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện càng khiến tôi buồn nôn.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Cô mang thai mà không biết sao?"  

 

Câu nói của bác sĩ vang vọng trong phòng khám rộng lớn.  

 

Tôi và Hướng Tần nhìn nhau trân trối.  

 

Từ trước đến nay, tôi luôn sợ hãi việc sinh con.  

 

Có lẽ cả đời này không có con, tôi cũng chẳng cảm thấy nuối tiếc.  

 

Nhưng Hướng Tần thì khác.  

 

Anh ta là con một, nếu không có con, cả đời này chắc chắn sẽ nuối tiếc.  

 

Vì không muốn anh ta hối tiếc, tôi đã chấp nhận thỏa hiệp.  

 

Nhưng đứa trẻ này đến không đúng lúc chút nào.  

 

"Nhưng hai người cũng quá bất cẩn rồi."  

 

"Thể chất vợ anh vốn không tốt, dạo này có lẽ chịu nhiều áp lực tinh thần."  

 

"Bây giờ xem ra… đứa bé này giữ không được nữa rồi."  

 

"Nhưng hai người đừng quá đau lòng, còn trẻ mà, vẫn còn nhiều cơ hội."  

 

"Sau này phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, làm mẹ trước tiên phải vui vẻ đã."  

 

Nói xong, bác sĩ vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh buốt của tôi.  

 

Dù gì cũng là một sinh linh bé nhỏ, nhưng người kích động hơn cả tôi lại là Hướng Tần.  

 

Anh ta lập tức túm lấy tay áo bác sĩ.  

 

"Không thể nào, bác sĩ, anh kiểm tra lại giúp tôi đi!"  

 

Bác sĩ đẩy tay anh ta ra, chỉnh lại kính.  

 

"Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng lần sau cẩn thận hơn. Cô ấy sức khỏe yếu."  

 

"Không chịu nổi tổn thương thế này nữa đâu."  

 

Mất rồi, cũng tốt.  

 

Nếu đứa bé này thực sự được sinh ra, tôi sợ mình sẽ mềm lòng, lại muốn giữ cho con một người cha danh chính ngôn thuận.  

 

Bây giờ, chẳng có kết cục nào tốt hơn thế này nữa.  

 

Theo yêu cầu của Hướng Tần, bác sĩ kê một túi thuốc dưỡng sức.  

 

Đứng trước cửa xe, thấy tôi vẫn chưa lên ghế phụ, anh ta hạ cửa kính xuống.  

 

"Sao không lên xe?"  

 

Tôi chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, quấn chặt khăn quàng cổ.  

 

"Tôi còn việc ở công ty, anh về trước đi."  

 

"Vợ ơi… anh…" 

 

"Khi nào có thời gian, chúng ta nói chuyện sau."  

 

Tôi không đợi anh ta nói hết câu, tự mình rảo bước về hướng ngược lại.