09
"Em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
"Hai người mới kết hôn chưa bao lâu."
Tịch Gia Hòa đẩy một ly nước ấm đến trước mặt tôi.
Khác với sự kiêu ngạo thường ngày, hôm nay anh ta bình tĩnh hơn tôi tưởng.
"Nghĩ kỹ rồi. Đảm bảo quyền lợi tài sản của em, cái gì của anh ta em không cần, nhưng cái gì là của em thì một xu cũng không được thiếu."
"Nếu anh ta không chịu ly hôn thì sao?"
"Kiện."
Cuộc đối thoại của chúng tôi đơn giản và rõ ràng.
Mọi chuyện đã đến nước này, tôi thậm chí cảm thấy bản thân trước kia quá yếu đuối, cứ mãi sống trong ảo tưởng đẹp đẽ tự mình tạo ra.
Giờ đây, khi sắp thoát ra khỏi nó, tôi lại thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Brừm... Brừm..."
Điện thoại của Tịch Gia Hòa đột nhiên rung lên.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái:
"Trình Dịch và mấy thằng bạn cũ rủ nhau đi tụ tập tối nay, em có muốn đi không? Dù sao cũng đều là người quen."
"Hướng Tần đã nhận lời trong nhóm rồi."
Đi chứ, đi.
Trước đây mỗi lần có những buổi tụ tập kiểu này, tôi luôn sợ mình có mặt sẽ làm mất hứng của Hướng Tần.
Nếu đám con trai muốn nói xấu gì đó, có tôi ở đó chẳng phải bất tiện sao?
Thế nên, tôi luôn "biết điều" mà vắng mặt.
Nhưng giờ tôi cũng muốn xem thử, những người này rốt cuộc là người hay là quỷ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân kín đáo.
Quả nhiên, những kẻ sành ăn luôn biết chọn chỗ.
Khi tôi cùng Tịch Gia Hòa xuất hiện trước cửa phòng, sự thay đổi trên gương mặt đám người kia không thoát khỏi mắt tôi.
"Sao thế, không hoan nghênh tôi à?"
Trình Dịch phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi.
"Nói gì vậy, bà chủ Hướng đến đây là vinh hạnh của bọn tôi."
Tôi cũng không muốn vạch trần sự giả tạo của anh ta, bình thản ngồi xuống.
Ngồi đối diện tôi, Kim Siêu vừa rút điện thoại ra, vừa nháy mắt với Trình Dịch đứng phía sau.
Tịch Gia Hòa ngồi xuống bên cạnh tôi.
Chiếc điện thoại trên bàn bỗng sáng lên.
Tin nhắn trong nhóm:
【Giáo sư đại nhân, anh đến đâu rồi?】
【Đến cổng thì gọi tôi, tôi ra đón.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Tuyệt đối đừng lên đây một mình!!!!】
Tôi nghiêng đầu cười, kéo chặt áo khoác.
Cửa phía sau bỗng bị kéo ra, một cơn gió lạnh lùa thẳng vào lưng tôi.
Đám người đối diện ngay lập tức bật dậy, nghiêm chỉnh như đứng giữa thao trường.
"À... Hướng Tần, ông chưa xem điện thoại à?"
Kim Siêu vừa nói vừa gãi đầu.
Tôi phủi nhẹ tà áo, từ từ đứng lên.
Giọng nói vui vẻ của Bạch Tô Tô vang lên, chẳng thể che giấu niềm hân hoan.
"Chưa xem, anh ấy lái xe, điện thoại em cầm mà."
Tôi quay lại, đối diện với hai đôi mắt.
"Sao cô cũng đến đây?"
Lông mày Bạch Tô Tô ngay lập tức cau lại, nhưng tay vẫn ôm chặt cánh tay Hướng Tần, không có ý định buông ra.
"Tôi không thể đến à?"
Tôi mỉm cười nhìn họ, bình thản nói.
Có cảm giác như một vở kịch sắp sửa khai màn.
Tịch Gia Hòa đứng dậy, hòa giải:
"Sao lại không được? Mọi người nhanh ngồi xuống đi nào."
"Tôi cả buổi chiều ngồi ở tòa, đói đến mức sắp c.h.ế.t đây này."
Tôi lườm anh ta một cái.
Dối trá, cả buổi chiều anh ta ở công ty tôi, soạn thảo đơn ly hôn cho tôi.
Tịch Gia Hòa nhìn ra hàm ý trong ánh mắt tôi, chỉ cười ha ha, kéo tôi ngồi xuống.
Không lâu sau, phục vụ bước vào, trên tay ôm một cậu bé tóc xoăn, bên cạnh là một con gấu bông lớn.
Gia đình ba người này, thật đúng là chẳng thể tách rời.
Lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát đứa bé này.
Nó thực sự có nét giống Hướng Tần.
Càng nhìn, càng giống.
Vừa đặt chân xuống đất, thằng bé đã lao về phía tôi, cắn mạnh vào cánh tay tôi đang buông thõng bên người.
Tôi đau đến mức suýt hét lên, nhưng nó vẫn không chịu nhả ra.
Tôi định dùng sức gỡ ra thì Bạch Tô Tô đột nhiên đẩy tôi một cái.
Còn chưa kịp đứng vững, một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
"Tiêu Tương, cô quá đáng lắm rồi! Chính cô vừa mất con xong, lại trút giận lên con tôi sao?"
Thằng bé trong lòng cô ta như tìm được chỗ dựa, chui sâu vào vòng tay mẹ.
"Đồ đàn bà độc ác, tránh xa ra! Mẹ nói cô là hồ ly tinh!"