Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 172: Ma diễm cuồn cuộn



Một phiến rừng cây toàn là sắc đỏ của lá phong.

Vô số độc xà đủ mọi màu sắc, điên cuồng hướng về phía trung tâm rừng cây vọt tới.

Tại nơi đó, bảy tám bộ thi thể đệ tử Tứ Tượng Tông, cùng hơn mười đầu linh thú nằm ngổn ngang, lộn xộn. Mỗi bộ thi thể đều bị quấn đầy bởi muôn hình muôn dạng độc xà. Mặt ngoài các thi thể này còn bị bao phủ bởi một lớp hắc khí nồng đậm.

Ở giữa những thi thể đó, một nữ tử yểu điệu đang ngồi xếp bằng. Nàng mặc y phục hồng lục sắc, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài xõa ngang vai. Bên hông nàng treo vài túi da có màu sắc bất đồng, trong tay cầm một cây sáo ngọc thúy lục ướt át, đặt tại môi tựa hồ đang thổi tấu gì đó. Trước thân nàng còn đặt một cái đạm hoàng sắc chén gỗ to lớn.

Rõ ràng, cây sáo này thỉnh thoảng lóe lên hoàng lục sắc linh văn, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đồng thời, vô số độc xà rậm rạp hướng tới chén gỗ, không ngừng phun nhả muôn hình muôn dạng độc dịch vào bên trong.

Khiến cả phiến rừng cây tràn ngập một cỗ khí tức tanh hôi nồng đậm.

Thế nhưng, nữ tử kia lại nhìn như không thấy, chỉ chú mục vào chén gỗ đang tăng dần độc dịch với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình hoan hỉ.

---

Tại một phiến đống loạn thạch ở biên giới sơn mạch, mười ba, mười bốn đệ tử Thiên Trúc Giáo và Lạc Nhật Tông đang liều mạng vây công một viên hầu cao hơn trượng, toàn thân phủ đầy lông đen.

Lớp lông đen trên thân viên hầu tựa như cứng rắn vô bì, mặc cho pháp khí hay pháp thuật giáng xuống cũng chỉ làm lông tóc có chút rối tung, tuyệt nhiên không gây tổn thương gì.

Ngược lại, cự viên này mỗi khi nhảy lên cao rồi giáng xuống, đều có thể đạp chết một đệ tử, biến thành đống thịt vụn. Mặc dù những người này đã cố trốn tránh, phòng ngự, thậm chí sử dụng độn thuật chui xuống lòng đất, nhưng mỗi khi cự viên nhảy lên và giáng xuống, dưới chân hắn nhất định xuất hiện một bộ thi thể nát bấy, tựa như họ chủ động lao đến chịu chết, trông vô cùng quỷ dị.

Chỉ trong thoáng chốc, cự viên hắc sắc đã giết sạch toàn bộ đệ tử xung quanh. Cuối cùng, một đệ tử Thiên Trúc Giáo hoảng sợ xoay người đằng không bỏ chạy, nhưng cũng bị cự viên từ trên cao bắt lấy, đạp mạnh xuống đất, biến thành một đống thịt vụn giống hệt những người khác.

Xác nhận không còn đối thủ xung quanh, cự viên khổng lồ vỗ mạnh vào ngực, thân thể lập tức thu nhỏ lại với tốc độ nhanh chóng. Lông đen trên cơ thể cũng co rút lại, cuối cùng biến thành một thanh niên vóc dáng gầy yếu.

Thanh niên này khoảng hai ba hai bốn tuổi, sắc mặt tái nhợt, trên trán có một vết huyết văn lớn, vô cùng chướng mắt. Trên người hắn khoác một tấm da thú của viên hầu đen, nhưng tấm da thú này đã đầy những lỗ thủng, tựa hồ không còn sử dụng được nữa.

“Này Vạn Thú Sơn phi mao bí thuật, quả nhiên lợi hại. Chỉ tiếc là tiêu hao quá nhiều những loại da thú được đặc biệt luyện chế này. Tứ Tượng Môn cũng am hiểu khu thú chi pháp, không biết có bí thuật tương tự để cải thiện hay không. Có lẽ nên đi kiến thức một chút.”

Một hồi nữa, có lẽ ta sẽ đi bắt vài đệ tử Tứ Tượng Môn, ép hỏi một hai. Chỉ là lâu rồi không dùng tới thủ đoạn tra khảo, không biết ta có còn quen tay không đây.”

Nói xong, thanh niên ném tấm da thú hắc sắc viên hầu xuống đất, lẩm bẩm vài câu, rồi nghênh ngang khệnh khạng rời khỏi đống loạn thạch.

---

Mặt nước nhộn nhạo bên hồ, tại một điểm cách bờ hơn trăm thước, một chiếc thuyền lá nhỏ lẳng lặng phiêu phù trên mặt hồ. Trên thuyền đứng vững một nữ tử mặc váy dài phấn sắc.

Nữ tử này có đôi mắt to tròn, đôi môi không quá nhỏ xinh, chiếc mũi cũng không quá nổi bật. Nhưng nàng chỉ cần đứng tại đó, dáng người đã khiến cả thiên địa như mất đi vài phần nhan sắc. Mỗi cử động, mỗi nụ cười, hay mỗi ánh mắt của nàng, đều đủ làm cho nam tử thiên hạ phải điên cuồng.

Phía bên bờ hồ, hơn hai mươi nam đệ tử đến từ các tông phái chính đạo và ma đạo đang đứng im lặng. Họ si ngốc nhìn về phía nữ tử trên chiếc thuyền cô độc, mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ.

Mùi hương này làm những nam tử ấy đắm chìm, khiến thần trí họ như bị cuốn hút. Trong lòng họ chẳng muốn nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn lặng lẽ nhìn ngắm nữ tử ấy, dù cho thiên địa có đổi thay, dù cho sông cạn đá mòn.

“Hoan Hỉ Cung yêu nữ, đi chết đi!”

Bỗng nhiên, mặt nước gần chiếc thuyền nhỏ phát ra một tiếng nổ lớn. Một giọng nữ dịu dàng vang lên, kèm theo đó là một đạo bạch quang lóe lên như thiểm điện, đâm thẳng về phía nữ tử trên thuyền, tưởng chừng chỉ trong chớp mắt sẽ xuyên thủng cơ thể nàng.

“Phanh!”

Nữ tử váy phấn hồng trên thuyền vẫn không hề nhúc nhích. Ngay lúc đó, trên thân nàng bỗng xuất hiện một tấm thuẫn tử kim rực rỡ, vừa kịp ngăn cản đạo bạch quang và đánh bay nó xuống mặt nước. Bạch quang kia, hóa ra là một chuôi đoản nhận trắng tinh khôi.

Cơ hồ cùng lúc đó, trên đỉnh đầu nữ tử váy phấn hồng hiện lên một cán lam sắc phiên kỳ, chỉ hơi lay động một chút.

Phụ cận mặt hồ lập tức dậy sóng, nước hồ điên cuồng chuyển động. Ngay tại vị trí trước đó mặt nước bạo liệt, bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Ở trung tâm vòng xoáy, một nữ đệ tử của Thiên Trúc Giáo hiện thân. Nàng bị dòng nước xoáy điên cuồng trùng kích đến mức đầu váng mắt hoa, thân thể không thể tự khống chế mà bị cuốn theo dòng nước.

“Vèo!”

Nữ đệ tử Thiên Trúc Giáo, toàn thân ướt đẫm, cùng với chuôi đoản nhận kia bị vòng xoáy phun ra. Cả hai vừa vặn rơi xuống ngay dưới chân nữ tử tuyệt mỹ trên chiếc thuyền nhỏ.

“Yêu nữ, ta phải...”

Nữ đệ tử Thiên Trúc Giáo, trên gương mặt vẫn lộ ra nét anh khí, dù toàn thân mềm nhũn, tay chân vô lực. Nhưng ngay khi ngẩng đầu đối mặt nữ tử váy phấn hồng, nàng lập tức há miệng, phun ra một đạo bạch quang mảnh như sợi tơ, lao thẳng về phía yết hầu của đối thủ.

“Đương!”

Nữ tử váy phấn hồng không hề động đậy. Tấm thuẫn tử kim trước mặt nàng lập tức lóe sáng, ngăn cản đạo bạch quang kia, đánh bật nó ra xa. Bạch quang hóa ra là một cây châm nhỏ, bán trong suốt, lơ lửng giữa không trung trước khi rơi xuống.

“Nhìn về phía ta.”

Giữa toàn bộ sự việc, nữ tử váy phấn hồng vẫn giữ nguyên thần sắc bình tĩnh, dường như mọi chuyện không hề khiến nàng bận tâm. Nàng chỉ lạnh lùng buông một câu, rồi khẽ liếc nhìn đối thủ dưới chân.

“Yêu nữ, ngươi... đẹp quá...”

Nữ đệ tử Thiên Trúc Giáo chỉ cần nhìn vào đôi mắt thanh tịnh như nước của nữ tử váy phấn hồng, ánh mắt vốn tràn đầy nộ hỏa lập tức ngưng lại, trở nên ngây dại.

Ngay lúc đó, từng luồng khí thơm dịu len lỏi vào mũi và miệng nàng. Nhanh chóng, vẻ tàn nhẫn trên khuôn mặt nữ đệ tử biến mất, thay vào đó là một thần sắc si mê, mơ màng.

“Đi, dùng thanh đao này, giết sạch toàn bộ nam nhân bên bờ.”

Nữ tử váy phấn hồng khẽ liếc nhìn chuôi bạch sắc đoản nhận trên thuyền, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nữ đệ tử, nhàn nhạt ra lệnh.

“Là, giết sạch nam nhân bên bờ.”

Nữ đệ tử lập lại lời nói, như bị thôi miên. Nàng cúi người nhặt lấy đoản nhận trên thuyền, rồi quay người lặng lẽ lao xuống mặt nước, biến mất không còn tung tích.

Chỉ trong hơn mười nhịp hô hấp, thân ảnh của nàng đã xuất hiện tại bờ hồ. Tay cầm chuôi đoản nhận, nàng từng bước tiến lên bờ, miệng không ngừng lặp lại câu nói:

“Giết sạch nam nhân bên bờ.”

Nàng bước tới những người còn đứng si mê ngắm nhìn nữ tử váy phấn hồng, từng người một bị đoản nhận trong tay nàng xuyên thấu.

Trong chớp mắt, máu đã chảy thành sông bên bờ. Tất cả nam nhân đều ngã xuống trong vũng máu, hai mắt trợn trừng, trên khuôn mặt vẫn hiện rõ nét si mê trước khi chết.

Giữa đống thi thể, nữ đệ tử Thiên Trúc Giáo vẫn đứng đó, đoản nhận cầm chắc trong tay, trên mặt nàng là một thần sắc si ngốc y hệt những kẻ vừa bị sát hại.

Bỗng nhiên, nữ tử váy phấn hồng xuất hiện ngay phía sau nàng, cúi đầu nhẹ nhàng thì thầm bên tai:

“Đi, giết sạch mọi nam nhân mà ngươi nhìn thấy, không để sót một ai.”